Ngày đó tôi ngủ thẳng tới rạng sáng 3 giờ mới tỉnh dậy vì đói.
Thư phòng phía đối diện không có ánh đèn tôi mong đợi, và dĩ nhiên Huyên cũng không thể nào đang ngủ. Nói cách khác, Huyên qua đêm ở nhà người đàn ông kia.
Tôi hiểu được điều này có nghĩa là gì, trái tim phải thật vất vả mới có thể bình phục giờ đây lại bắt đầu đau đớn mãnh liệt, thậm chí so với lúc trước càng mãnh liệt hơn. Đau đớn cơ hồ khiến cho tôi mất đi tri giác. Tôi chỉ có thể ngồi co ro, ôm chân thở dốc từng ngụm. Khoảnh khắc đó, nhất định là tuyệt vọng; tuy không rõ vì sao mình lại có cảm giác khó hiểu này, nhưng tôi quả thật cảm thấy mình như đang chết dần đi. Tựa như rơi vào một vùng biển sâu thẳm tăm tối, không có chỗ nào để bám víu, không một ai có thể cứu giúp. Bên tai không hề có một chút âm thanh nào, cũng không cách nào hô hấp, nhưng ý thức lại rõ ràng như vậy, trơ mắt nhìn chính mình vì hít thở không thông mà chết, lại không có sức vùng mình thoát khỏi.
Loại sợ hãi, tuyệt vọng này, tôi phải làm thế nào mới thoát ra được?
Ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp sáng chói, theo đó là tiếng sấm điếc tai. Không lâu sau, liền nghe được tiếng cơn mưa rả rích đập vào cửa sổ cùng mái ngói vang dội. Tôi ghét lúc này, chỉ có một mình ngẩn ngơ ở nhà.
Cơn đau buốt nơi ngực cơ hồ khiến tôi tê liệt.
Liệu ai có thể đến cứu tôi đây?
Nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-mau-xanh/396898/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.