Cậu đợi khá lâu trước cửa khách sạn của An Ninh, người lễ tân nói cô vẫnchưa về. Đang ốm như vậy, chân lại đau…không biết An Ninh đi đâu lại vềmuộn như vậy. Cậu cố gắng ngồi đợi thêm một lúc nữa trước khi sự lo lắng phát lên thành cơn. Và cuối cùng thì cái bóng dáng quen thuộc yêuthương ấy cũng hiện ra trước mắt. Cậu lặng lẽ đi theo sau cô trở vềphòng khách sạn. Vì phòng nằm ở lầu 2 nên An Ninh không dùng thang máy,cậu biết điều đó, trước kia khi còn là hầu gái cho cậu cô cũng thườnghay như vậy. Trên tay An Ninh cầm một bó hoa to và tay kia cầm một bọcgì đó, hình như là đồ ăn và rượu.
-Anh không biết là em có sở thích uống rượu đấy.
Tiếng của cậu từ đằng sau làm An Ninh giật mình, cậu phát hiện ra rằngcô đang khóc…bó hoa kia chỉ là thứ ngụy trang để không ai nhìn thấy dòng nước mắt đang lăn dài trên má.
-Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc? Đau ở đâu sao?-Cậu lo lắng hỏi cô một cách dồn dập.
Cô đẩy cậu ra rồi lại lặng lẽ đi tiếp lên từng bậc cầu thang, vì đây làlối cầu thang thoát hiểm nen chẳng có ai ở đó, cửa cũng là cách âm nênchẳng ai nghe thấy tiếng quát nạt của Thiên Bảo.
-Anh hỏi em…trả lời anh đi…xin em đấy.
-Đúng, tôi đang đau lắm, đau chết đi được. Tại sao chứ? Tại sao mà tôivẫn bị người khách khinh rẻ? Tất cả là tại anh, tại anh đã hủy hoại đờitôi. Anh cướp đi của tôi tất cả, bao nhiêu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-cua-hau-gai/2046834/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.