Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùngthì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tìnhcảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mìnhlại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, trôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảoquỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến cậu, cậu tự đặt cậu vào hoàncảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.
Cậu nhấc điện thoại định gọi cho An Ninh.
-Alo.
-Em ngủ chưa?
-Chưa, em vừa mới tắm xong, có chuyện gì vậy?
-Ah không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.
An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậunói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sang lắng nghebất cứ khi nào cậu cầu dãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của côkhông dành chọn vẹn cho cậu?
-Có chuyện gì vậy?- An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.
Cậu cũng im lặng một hồi rồi cúp máy, cậu không muốn cô đi sâu vào tâmcan cậu lúc này, cậu sẽ chẳng dấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa,cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
-Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.
-Đợi em một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-cua-hau-gai/2046820/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.