8h30 Cậu đợi điện thoại từ An Ninh trong khi các mẹ vẫn đang thao thao bấttuyệt về những đứa con giỏi giang của mình. Cậu chẳng để ý mấy đến cáicô được gọi là vợ tương lai của cậu kia mà chỉ nhăm nhe trực chờ cho cái điện thoại nó sáng để rồi mà chuồn khỏi cái cỗ nhàm chán và nhạt nhẽonày…
8h35
….
8h40
….
Cậu bắt đầu hết kiên nhẫn, cậu không biết cái miệng của mình còn phảicười đến khi nào nữa trong khi hai mẹ thì cứ nói như thể cả một thế kỷchưa gặp nhau vậy. Lúc này đây, cậu không thể nghĩ gì hơn ngoài An Ninh, cậu muốn gặp cô ngay ngay lập tức, dường như nó càng nhân lên gấp ngàngấp vạn lần theo từng phút. Không hiểu sao cậu lại nhớ cô đến thế, nhớđến phát điên, chỉ muốn chạy ngay khỏi nơi này để đến bên cạnh cô, quỳxuống và nói lời xin lỗi mong cô tha thứ. Rồi hai người sẽ làm lại từđầu.
Cuối cùng thì nó cũng reo, là số của Hoài Nam. Cậu mừng hụt nhưng cũng xin phép mọi người ra ngoài.
-Alo, Hoài Nam.
-Giám đốc ah, chuồn thôi, lúc nãy thấy anh ra hiệu là tôi hiểu ngay…Chắc anh chán lắm hả.
-An Ninh đâu?
-Hả, cô ấy vừa đi rồi, tôi đã mời cô ấy ăn.
-Cô ấy đi đâu? Cậu có biết không?
-Này, giám đốc, tôi là người cứu anh đấy, sao anh chỉ hỏi về An Ninh thế hả?
-Tôi xin lỗi, lúc khác tôi sẽ mời cậu một bữa, nhưng giờ thì cậu hãycho tôi biết An Ninh đã đi đâu, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-cua-hau-gai/2046813/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.