Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giâytrước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học. giờ đây cậulại lo lắng đi tìm cô như vậy. Từ khi quen cô đến nay, cậu luôn là người nhìn thấy cô ấy khóc, cậu biết những giọt nước mắt ấy không muốn aithấy. Nhưng cậu cũng biết những lúc như thế cô cần có người ở bên hơnbất kỳ ai….
Cuối cùng thì cũng tìm thấy, An Ninh đang ngồi ở một góc khuất ở ngoàisảnh lớn. Đúng như cậu nghĩ, cô bé hay khóc ấy lại khiến cho những người đi qua phải ngoái lại nhìn…
-Sao lại ngồi đây? Vào trong đi.-Cậu út cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người An Ninh.
An Ninh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống khóc nức nở…
-Khóc như vậy ở một nơi thế này không tốt đâu. Có khóc thì cũng phải khóc ở một nơi dễ chịu hơn chứ…
Cậu út cầm tay cô lôi đi nhưng bất chợt bị cậu hai giữ lại….
-Em đinh đi đâu.
-Đi đâu thì anh hỏi làm gì?-Cậu út gắt gỏng.
-Không được đi đâu cả, anh đã nói là phải ở bên cạnh anh cơ mà.-Cậu hai quát lên khiến mọi người xung quanh ngoái lại nhìn.
-Sau những gì anh gây ra, anh còn nói được như thế sao?
-Cô ấy là hầu gái của tôi, vì thế đi hay không là quyền của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi đâu hết.-Cậu hai quát lên.
-Cậu hai, xin cậu bỏ tay tôi ra.
Giọng An Ninh khiến cả hai người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-cua-hau-gai/2046789/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.