Cuộc sống luôn đem lại những đều thú vị cũng như những nỗi buồn cho conngười. Những nỗi buồn luôn đọng lại trong lòng rất lâu, nó giống như một sinh vật ký sinh ăn bám và làm mòn tâm can bạn.
-Cậu thế nào rồi An Ninh…
An Ninh nhìn cô bạn..sau hôm đó, cô dường như rơi vào cơn khủng hoảngtrầm trọng. Cơn khủng hoảng đến mỗi lần đối mặt với cậu hai, mỗi lầnnhận điện thoại hay bộ đàm của cậu hai…
-Uhm…không sao cả..
-Trông cậu gầy đi nhiều quá. Chắc cậu hai hành hạ cậu dữ lắm.
-Gì mà hành hạ chứ? Chỉ là phục vụ tận tụy thôi. Trách nhiệm của mình mà.
-Gì thì cũng phải vừa vừa thôi chứ. Như tớ này, này chỉ có là việc vàitiếng. Ngoài các bữa ăn chính và 9h30 sáng hàng ngày dọn phòng cho cậuút ra, mình chẳng phải làm gì cả. Rất nhàn hạ.
-Cậu thì sướng rồi, chẳng ai nhàn bằng cậu cả.
-Nói thế chứ nhiều lúc cũng chán lắm. Cậu út lạnh nhạt, thờ ở cực độluôn. Ngoài những câu cảm ơn xã giao ra thì cậu ấy chẳng nói gì cả.
An Ninh chỉ cười…đối với cô có lẽ như vậy lại hay. Quãng thời gian 1tháng hầu hạ cậu hai vừa qua quả đúng là cực hình với cô. Nhiều lúc cômuốn kêu than với một ai đó…nhưng nó chỉ làm cho phẩm hạnh của cô bị hạthấp. Cô muốn tát hắn, nhưng lại không thể, vì hắn là chủ. Chiếc khuyêncòn đeo trên tai, sợi dây ràng buộc với cậu hai sẽ còn mãi…còn đến khicậu chịu buông tha.
-An Ninh.-Giọng cậu hai gọi cô từ phía cửa phòng, An Ninh tất tưởi chạy lại, trên tay vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-cua-hau-gai/19080/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.