Asisu đi men theo hành lang về lại tẩm cung, vì rằng nguyên một ngày dẫn nàng đi ra ngoài, nên giờ đây Ragashu phải gấp rút xử lí nốt những việc khẩn cấp trong triều. Xa xa, mặt trời đã trốn sau ngọn núi cao hết hai phần ba, ánh chiều ta khiến lòng người man mác, những tiếng vui đùa cười nói rộn ràng theo gió cuốn vào trong không khí, truyền đến tai nàng. Dĩ nhiên, đôi khi con người ở một mình mới thấy bản thân thật cô độc, đôi khi ở giữa chốn tấp nập người đi vẫn cứ thấy lạc lõng đơn côi. Asisu mỉm cười, nụ cười buồn bã.
Muốn chắp lại những mảnh tim đã vỡ quả không dễ dàng, ghép lại rồi có còn liền nhau được không, hay cạnh sắc nhọn từ những miếng vụn tim đó đụng vào nhau, rồi đâm vào làm cõi lòng chảy máu nhiều hơn. Đúng, nàng chưa thử, thì không thể khẳng định mình không làm được, nhưng nàng sợ, nỗi sợ đó lấn át đi mọi thứ trong một thời gian dài. Ừ, thì cố gắng một lần. Nhưng bắt đầu nối lại từ chỗ nào đây? Miếng này, miếng kia hay miếng nọ?
Nàng đã từng nói muốn trả thù, nhưng bản thân chưa bao giờ thực sự hạ quyết tâm. Mọi kế hoạch hay ho nàng thực hiện, đều có một điểm yếu chí mạng, khiến nó bề ngoài trông như để phục hận, nhưng sâu thẳm lại chừa một lối đi cho Menfuisu. Điểm sơ hở đó, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, đó là...nàng vẫn còn quan tâm đến Menfuisu nhiều lắm, vậy nên mới không thể nhẫn tâm.
Trên đời, đáng ghét nhất chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-asisu/2359130/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.