Thở dài một hơi, Asisu đứng lên ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên nàng quyết định rời khỏi cái nơi bí bách này sau vụ xảy thai giả. Nàng cần không gian để suy nghĩ kỹ hơn, nên đã cùng Ari đi đến phía thần điện Sobek, nơi hoa sen lúc nào cũng tràn ngập trên hồ thông ra sông Nile.
Bước chân Asisu ưu tư chuyển động chậm chạp trong sự lạc lối của bản thân. Những cây cột trụ cao sừng sững chống đỡ cả toà nhà cũng tương tự như sự hận thù chồng chất đang mang vác sự sống cho nàng. Nàng sống để đối mặt với vận mệnh, với đấu tranh, với hận thù, với quyền lực, và với cả tình thân.
Chống tay lên một cây cột gần nhất, mân mê những bức khắc hoạ chim ưng sinh động, có cả bò cạp và hổ mang. Nàng đang tự hỏi, ngay lúc này đây, đứa em phụ bạc kia đã ngộ râ được điều gì hay chưa, nàng muốn thấy vẻ mặt hắn bi ai, hắn càng đau khổ thì niềm vui sướng trong nàng càng tăng lên, nhìn thấy hắn bị phản bội mà muốn chết đi, giống như một liều thuốc bổ cho nàng.
Asisu lại tiếp tục bước đi vô định, lần theo cảm giác ngọt ngào của hoa sen mà tiến bước. Bỗng nhiên, nàng gặp một người, khiến nàng lập tức quay lưng trốn chạy cho dù trước đó rất khát khao gặp hắn. Sao nàng lại quên mất, mỗi khi hắn buồn, đều là tìm đến nơi này.
Menfuisu...
Đã trốn hai ngày trong phòng, không nghị sự, không thượng triều, không gặp một ai. Hắn đối diện với những cảm xúc khó tả, đối diện với cái danh dự bị ném xuống bùn lầy sau bao nhiêu năm hắn cố gắng gìn giữ. Cái nơi mà hắn luôn tự tin sẽ ngồi vững trên đó trọn đời, bây giờ đang rung rinh hất hắn xuống.
Cuộc đời hắn đến giờ có hai người phụ nữ, cả hai người đều đưa hắn đến đỉnh vinh quang, rồi bỗng chốc đạp hắn xuống tận cùng.
Hắn muốn tìm kiếm một không gian để thở, hắn không muốn đối diện với ai để nghe chất vấn hay lời lẽ bày tỏ sự thương hại, chìm đắm trong men rượu. Vì vậy nhân lúc nửa đêm, hắn muốn tìm đến một nơi nào đó để tìm ra giải pháp trấn định tinh thần.
Hắn không ngờ, lại gặp chị.
Lần đầu tiên sau nhiều năm trời, Asisu và Menfuisu mới nhìn thẳng vào mắt nhau thật sâu và lâu đến như vậy. Chị hắn đã rất lâu rồi, mới trưng ra ánh mắt xoáy sâu tâm can người khác đến vậy. Còn em trai nàng, từ lúc lên ngôi, đã không còn để sự mệt mỏi lộ trên khuôn mặt như lúc này.
Menfuisu, em đã thấy rõ chưa, khi bị người mình yêu thương đâm vào tim một nhát, cảm giác sẽ thế nào. Em trong tình cảnh của ta, em sẽ hiểu rõ vì sao ta lại làm vậy. Có phải em muốn phanh thây tên Nebanon đó ra làm trăm mảnh, cho dù hắn là người thân của em? Thì ta cũng vậy, chỉ cần nhìn em với Carol bên nhau, ta lại muốn để cho cá sấu nghiền nát con trộm mộ đó.
Cô ta là kẻ thù của chúng ta, em có biết không?
Em đã sáng mắt ra chưa Menfuisu? Em sẽ làm gì? Tiếp tục bỏ lơ như chưa biết gì vì cái thứ tình yêu cao quý mà em vẫn đồng tình với Carol, hay em sẽ xử lí cô ta như đã từng đối xử với ta...Nếu như... nếu như... em chọn bảo vệ con trộm mộ đó, thì ta không còn dám chắc quyết định của mình về an nguy của em. Lần sau, ta không biết mình còn gây ra chuyện gì nữa đâu...
Hãy cho ta một động lực để ta có thể đưa ra quyết định đi Menfuisu, hãy cho ta biết ta nên giúp em...hay là giấu kín mọi sự thật.
Cho ta một hồi đáp đi... Ta sẽ lập tức từ bỏ mọi sự mà giúp em gầy dựng một Ai Cập hùng mạnh hơn bao giờ hết, ta sẽ từ bỏ hận thù bản thân mà vạch trần tên giả mạo kia...
Thời gian lặng trôi, tất cả những điều không nói được thành lời, nàng gói trọn cả vào ánh mắt nàng nhìn Menfuisu. Còn hắn, dù không nghe thấy bất kì âm thanh nào, nhưng trái tim dường như đang cảm nhận một điều gì đó.
Vẫn là sự lạnh lùng chết tiệt đó...
Asisu thâm trầm lộ một ý ngạo nghễ qua cái cười nhếch mép, không phải dành cho hắn, mà dành cho nàng, cho sự ngu ngốc của mình, khi nghĩ đến một việc không bao giờ xảy ra. Menfuisu đang đắm mình trong những lời thì thầm vô hình ở đáy lòng, bỗng bị thái độ khinh rẻ của nàng đánh bật trở về với hiện thực xung quanh, hắn chạy lại hai tay nắm chặt hai bả vai chị hắn mà dùng lực lay, khiến Asisu thật khó thở.
_Chị đang cười nhạo tôi, được lắm, ai cho phép chị đến để sỉ vả tôi.
_Ta đã nói câu nào chưa, ta bây giờ hoàn cảnh có khá hơn ngươi không?
_Chuyện chị xảy thai là đáng lắm, là quả báo cho chị đã làm hại con ta trước kia. Chị ghét Carol thì thôi đi, tại sao còn hại đến đứa trẻ, nó là con ta, là ruột thịt của chị. Thứ người nhẫn tâm như chị, thật khiến ai gặp cũng muốn giết ngay.
Asisu phì cười, tiếng cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng dành cho người thua cuộc, rồi nàng nhíu mày, lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị nói với hắn.
_ Ai dám chắc đứa trẻ đó là con của ngươi.
Lực của Menfuisu tác động lên tay nhiều hơn khiến nó ngày một siết chặt bả vai của nàng. Nhưng Asisu không kêu đau, vẫn nhàn nhạt mặt đối mặt với hắn.
_Chị đừng ỷ mình đang được Babylon hậu thuẫn mà muốn nói gì thì nói
_Thật lạ, dựa vào điều gì mà ngươi khẳng định ta giết ruột thịt của ta. Dựa vào cô ta là hoàng phi của ngươi? Ồ, nếu ngươi như vậy thì mặc kệ ngươi, nhưng ta thì không tin vào một con nô lệ suốt ngày bị bắt cóc bởi các nam nhân nước khác. Đặc biệt, cô ta biến mất trong một thời gian khá lâu, trở về với mẹ sông Nile, rồi xuất hiện đột ngột với một tên nô lệ da đen khác, còn cùng nhau sống chung, nướng bánh rất vui vẻ, ngay lúc đó lại được tin mang thai. Ai tin được chứ. Ngươi dám khắng định trong thời gian đó cô ta không phải về với nữ thần mà tìm cớ được gần bên tên đó? Ta còn nghe kể lại, cô ta còn bênh vực hắn trước mặt ngươi kia mà. Vậy ai dám chắc chắn cái thai đó không phải của hắn. Chưa hết đâu, ngươi không biết hoàng phi của ngươi đã có những lễ cưới hoành tráng sau lưng ngươi thế nào đâu.
_Chị nói vậy là sao, chị có gì giấu ta, chị đừng hòng vu oan cho Carol, đứa con đó là của ta.
_Ta có thể tin Carol nhưng ta không tin những tên nam nhân khác. Ngươi có thể nhẫn nại chờ đứa trẻ ra đời rồi mới xác minh có thật là cốt nhục của ngươi không, nhưng ta lại khác, ta phải phòng trừ hậu hoạ, lỡ như không phải thật, lúc đó Ai Cập còn ra thể thống gì nữa chứ, không phải chỉ là nỗi nhục quốc gia, mà còn là hiểm hoạ ngầm cho đế chế của chúng ta. Ta thấy ngươi thật tội nghiệp, Menfuisu, hoàng phi Ai Cập, khoan đã, ta nên nói tên gọi khác là hoàng phi tương lai của Hitaito khi Izumin thừa tự ngai vàng nhỉ.
_CHỊ MUỐN CHẾT...dám vu oan cho Carol, chị có bằng chứng gì.
_Bằng chứng? Đáng lí ta cũng sẽ không biết chuyện nếu như tình cờ bắt gặp Izumin ở cung Babylon gặp một toán người bàn tán về tin tức của con nô lệ đó. Ta vô cùng thắc mắc sao bọn chúng lại gọi Carol là hoàng phi Hitaito, và ngươi biết gì không, theo như gián điệp ở Hitaito báo cáo, đã có một lễ cưới hoàng gia diễn ra trên khắp Hitaito. Ngươi đoán thử xem, nhân vật chính là ai? (liên hệ NHAC tập 61-63)
_Cái gì? Ta không tin, đừng bịa chuyện.
Menfuisu dùng lực hai tay hất Asisu ngã xuống đất, mặt phủ phục trên sàn. Asisu không kêu la dù đau rất nhiều, dáng vẻ lạnh lùng khó tả, ung dung tự mình phủi bụi đứng lên. Nàng vẫn cứ tiếp tục với thái độ đùa giỡn cượt cợt của mình, đôi lông mày nhíu nhíu vui tươi và nụ cười nhếch mép:
_Muốn biết có phải bịa chuyện hay không, ngươi có thể cho người đi xác thực kia mà. Còn cả lễ cưới đã hoàn tất chỉ còn đợi động phòng với hoàng đế Assyria nữa chứ, và vừa rồi là đứa em trai đáng yêu mới nhận lại của chúng ta Nebanon. Chao ôi, thật tự hào khi hoàng đế Ai Cập bị dắt mũi mà vẫn ngây thơ không biết. Hay do ngươi quá yêu con ranh đó mà cố tình vờ như không biết. Ta rất tự hào về ngươi, haha.
Menfuisu đã rút gươm, hướng thẳng cổ Asisu, tay cầm đang run lên vì giận dữ, tưởng chừng trong tích tắc có thể đâm xuyên qua người nàng.
_Đừng quên Carol đã từng nuốt hoa độc để giữ gìn trinh trắng. Còn nữa, lỡ như nàng ấy bị người khác điều khiển khống chế. Nếu muốn li gián ta và Carol, chị đã thất bại rồi.
_Tự tử để giữ mình, nực cười, ta nhớ cô ta có tài chữa được bách bệnh, chút độc dược đó thì có là gì, nếu thực lòng thì sao ngay từ đầu không tìm cách phá hỏng lễ cưới đi, cô ta có thể khống chế Algon để mọi chuyện theo hướng tốt hơn, mà lại cho ngươi bị sỉ nhục trước hàng vạn quân lính, điều khiển nước để thị uy quyền năng thần linh còn được, vậy mà cách để nắm bắt một người không có? Tìm cách làm cho bản thân nổi bật...Ồ còn nữa, cô ta là con gái nữ thần, hoá nước sạch thành nước trong, phá huỷ cả một kinh thành, lại bị người phàm điều khiển? Ta vỗ tay chúc mừng lí luận quá sắc bén của ngươi. Ngươi giỏi thật, làm ta rất nể phục sát đất đấy.
_Carol lúc đó vì ta, và còn vì tính mạng thuộc hạ. Nàng là người nhân hậu.
_Nhân hậu? Ta quên mất, cô ta vô cùng thương người, đến nỗi để một tên gián điệp của Hitaito bên mình và can thiệp vào chính sự Ai Cập. Có thể tinh thông kim cổ, dự đoán trước tương lai, vậy mà một tên trà trộn đơn giản lại không hề biết.
_Chị đang ám chỉ ai?
_Menfuisu tài trí của ta đâu rồi, động não tự suy nghĩ đi chứ. Ha ha. Mà ta quên mất, có thể Carol được thần linh đưa đến cho Nebanon, người thực sự xứng đáng và được thần Amun tuyển chọn. Ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến rồi còn gì. Ý thần Amun rõ ràng như vậy, làm sao chối cãi được đây.
Nhìn bộ dạng của Asisu xem thường mình, Menfuisu cố gắng kìm nén ý muốn giết nàng ngay lập tức, nhưng giọt nước tràn ly, khi Asisu lại tiếp lời thì hắn không quản chuyện gì, lao đến muốn giết nàng. Asisu đứng yên để hắn xông đến, mắt nhắm lại chờ mũi kiếm chạm vào da thịt mình, nàng vẫn không quên, Ari nãy giờ đi lấy rượu cho nàng chắc sắp quay lại, và...Ari biết cần phải làm gì.
Keng!
Một cây giáo vút đến đâm vào cổ tay Menfuisu khiến hắn buông kiếm, Asisu giật mình khi đầu kiếm rơi xuốt xẹt ngang chút đỉnh vào tóc mái của nàng. Một vòng tay rắn chắc kéo nàng về phía sau, ôm nàng vào lòng bảo vệ che chở, mùi hương, giọng nói quen thuộc, chứa đựng sự giận dữ vang lên:
_Đừng hòng làm tổn hại đến hoàng phi của ta.
Ragashu, hắn vừa đến đây. Khi vừa biết tin Asisu mang thai, hắn mừng phát điên, lập tức xuất phát đích thân đến Ai Cập đón nàng. Tâm trạng vui vẻ phấn khởi bị dập tắt ba ngày sau đó, khi tin tức nàng bị ám sát, không chỉ xảy thai mà còn suýt không giữ được mạng, hắn phát điên...Mọi chuyện tiếp diễn sau đó, khiến hắn tin rằng, do Ai Cập chủ mưu mọi chuyện, đặc biệt là Menfuisu kia vốn có thù với Asisu từ trước. Hắn nôn nóng muốn đến chỗ Asisu, di chuyển bất kể ngày đêm. Vẫn chưa là gì, cho đến khi hắn vừa vào được hoàng cung Ai Cập sau khi đụng đến binh đao và thấy Ari hớt hải chạy tán loạn kêu gào gì đó.
Cảnh tượng Menfuisu cầm gươm giết Asisu, hắn chắc chắn không bao giờ quên. Mối thù với Ai Cập, con hắn, vợ hắn, danh dự Babylon, hắn kiên quyết bắt Ai Cập đổ thật nhiều máu để đền bù.
Ormi vừa phóng thương vào Menfuisu xong, lập tức cũng một toán binh bao xung quanh bảo vệ hoàng đế cùng hoàng phi Babylon, và khống chế hoàng đế Ai Cập.
Asisu nép trong lòng Ragashu, thổn thức vài câu, châm dầu vào lửa:
_Thần thiếp xin lỗi hoàng thượng, thần thiếp không giữ được đứa nhỏ.
_Không sao đâu, có ta đây rồi, ai dám xúc phạm đến nàng, ai dám xúc phạm đến Babylon. Ngay đêm nay, chúng ta xuất phát về Babylon
Rồi Ragashu quay sang gầm gừ nhìn Menfuisu, ánh mắt đối địch, giống hai con mãnh thú sắp cắn xé nhau.
_Biết điều thì đừng làm khó chúng ta. Ta có để vạn binh bên biên giới, chỉ cần thấy chúng ta sau đêm nay không trở ra, lập tức tấn công Ai Cập, còn có Assyria và Hitaito hỗ trợ. Mà ngươi yên tâm, quần thần bây giờ đang bận nội chiến, thần dân đnag quỳ vô số trước nhà lao, đấu tranh cho đứa em gì đó của ngươi, không có tâm trí để cùng ngưoi cản bọn ta đâu.
Ragashu âu yếm ôm theo Asisu đi theo hướng ngược lại, bỏ lại một mình vị hoàng đế cô độc đang bị lùi dần về phía sau, không cần nhìn Menfuisu đang có vẻ mặt thế nào, tức giận ra sao.
Menfuisu nhìn bóng dáng mọi người đang nhỏ đi, lại nhỏ đi, khi không còn ai xung quanh, hắn quăng kiếm xuống góc tường, ngã quỵ, đầu tựa vào cột thở thật sâu, hai tay buông thõng song soài, lồng ngực phập phòng ai oán, đôi mắt trở nên mông lung sâu thẳm. Hắn cảm thấy hắn không còn là chính mình, hắn không ý thức bắt đầu quơ quơ tay trước mặt như muốn níu kéo lại một thứ, chỉ là không rõ nó là gì.
Ngay đêm đó, đoàn người thu xếp và quay trở về Babylon.
Trận đấu và sơn động
Màn đêm đen thâu không chỉ che giấu đi tâm tư của con người, nó còn làm cho người ta không nhìn ra được ý muốn của bản thân. Đi trong sự lung lạc của con tim, muốn tìm thấy một điều gì đó bám víu. Hơi sương lạnh ban đêm khiến trái tim co cụm, không thoát khỏi được sự dằn vặt trong suy nghĩ. Một người ngồi lặng thinh, một người bước đi trong cái vô tình. Kẻ đang dần mơ hồ về thảm hoa hồng mà mình vẫn hằng tin tưởng, kẻ đang hả hê dẫm chân từng bước đau đớn trên con đường đầy mảnh chai hận thù.
Trên đường rời khỏi Ai Cập, đoàn người Babylon tá túc tại một quán trọ xa xa kinh thành, vì họ đã đến cách gấp gáp ồn ào và ra đi nhanh chóng lặng lẽ ngay tức thì, đường về Babylon không hề ngắn, thế nên giữa ban đêm di chuyển liên tục thật không hay nhiều chuyện, nên họ đã quyết định tạm kiếm chỗ nghỉ ngơi.
Asisu sau khi yên ổn trong phòng, được ngự y coi sóc lại thể trạng và sức khỏe cẩn thận thì thiếp ngủ. Chuyện ngày hôm nay có lẽ đã tạo áp lực không ít lên nàng, cùng những tâm sự giấu trong lòng không biết nói cùng ai, chúng đã làm cho nàng mệt mỏi thật nhiều. Ari đem một chậu nước ấm vào phòng khi Asisu tỉnh, Ragashu ngồi bên góc phòng đột ngột lên tiếng khiến cô giật bắn mình:
_Ari, ngươi kẻ lại tường tận cho ta mọi chuyện xảy ra ở Ai Cập, từng chi tiết một.
Ari rất cẩn thận kể lại đầy đủ cho hắn nghe mọi chuyện, dĩ nhiên trừ ra những vấn đề riêng. Ragashu siết chặt miếng đất nung trong tay, quay sang nhìn ra mặt trăng trên cao qua khe cửa sổ, miệng gầm gừ điều gì đó, rồi chép miệng nói với nữ quan đnag quỳ rạp mình phía dưới:
_Ngươi tốt nhất hạn chế nói chuyện cũ trước mặt hoàng phi, kẻo nàng lại buồn.
_Nô tỳ tuân mệnh.
Nói rồi, Ragashu chuyển bước chân hướng ra ngoài, hắn không ngủ được, muốn tìm Lapis thảo luận vài câu. Ngay khi mép cánh cửa vừa chạm khe, bóng lưng hắn biến mất, Asisu chớp mắt trở mình trên giường. Nàng đã giật mình thức giấc từ lúc nãy, khẽ thở dài một hơi, tự nhủ thầm với mình, mặc dù biết không nên lừa dối Ragashu, nhưng nếu hắn ngay từ đầu không qua mặt nàng chuyện Carol dưới tháp Babel, thì chắc bây giờ nàng cũng không đến mức gạt hắn quá nhiều.
_Ari, có phải ta đã quá đáng với Ragashu không?
_Lệnh bà, nô tỳ chỉ cảm thấy Người trừng phạt con Carol đó quá nhẹ, bây giờ nó hưởng lợi, trong khi hoàng đế Menfuisu và lệnh bà đều...
_Ngươi vẫn chưa hiểu sao Ari. Đối với Menfuisu, mất danh dự, mất đi quyền lực còn thê thảm hơn cái chết. Với lại, không phải giết Carol thì mới có thể phá hoại thành công. Hai người muốn bên nhau, thì phải tồn tại sự tin tưởng, cảm thông cùng thấu hiểu đối phương. Menfuisu là một kẻ nóng nảy, đa nghi, hấp tấp, còn con trộm mộ đó, nó cứ nghĩ nó nắm rõ em trai ta trong lòng bàn tay, đó chỉ là sự ảo tưởng trong bộ não của nó, những hành động của nó đã chứng minh giữa hai người không ai hiểu rõ được ai. Ta chính là muốn kích vào lòng tin của bọn chúng, cộng thêm việc chẳng thể tỏ tường tâm tư người kia, không thông cảm được cho hành động, tình cảm dù có lớn đến đâu cũng tự nhiên bị phá vỡ mà thôi. Ta e đến lúc đó, chúng còn không nhìn mặt nhau. Nếu ta giết Carol, có thành công đi chăng nữa, vẫn sẽ để lại cho Menfuisu hoài niệm không nguôi về cô ta, thậm chí là dấu ấn khắc sâu khiến em trai ta không thể quên con ranh đó. Có những chuyện, mãi đến bây giờ, sau khi đã bị gả đi phương xa, ta mới nhận ra, không phải cứ yêu nhau là có thể sóng bước cùng nhau mãi mãi, còn có nhiều thứ bên ngoài tác động. Cũng như không cần tình yêu, con người ta vẫn có khả năng sống chung với nhau đó thôi...đó...hoàn cảnh của ta... Còn về Carol, ngươi đừng lo, có khả năng chúng ta sẽ gặp lại cô ta sớm thôi, đặc biệt là trong hoàn cảnh khiến ngươi bật cười hạnh phúc đấy.
_Nô tỳ không hiểu thưa lệnh bà.
_Bây giờ Nebanon đang ở trong ngục, ngươi nghĩ hắn ta sẽ để yên cho đến khi Menfuisu chịu áp lực từ dân chúng mà thả hắn ra sao? Hắn sẽ chủ động.
_Nhưng lệnh bà, việc tên nô lệ đó chủ động ra tay, có liên quan gì đến Carol?
_Suy nghĩ đi Ari. Với tính cương quyết của Menfuisu, chắc chắn không thả hắn ra sớm được. Mà nếu hắn được thả ra, cũng sẽ bị Menfuisu dè chừng không cho nắm giữ bất cứ chức vụ gì nữa. Cách hay nhất để hắn vừa được ra ngoài sớm, vừa có cơ hội thả câu, chính là để triều đình vắng bóng Menfuisu một thời gian. Quần thần cần đến hắn, còn có thể nhiếp chính tạm thời, một bước tiến gần hơn đến ngai vị.
_Hắn định giết hoàng đế.
_Không. Hắn hiện tại làm thế thì quá nguy hiểm, có khả năng bị lộ. Hắn sẽ tìm cách đưa Carol đi ra ngoài một thời gian khiến Menfuisu phải kéo quân đi cứu.
_Ý lệnh bà là hắn sẽ dụ cho Carol bị bắt cóc? Xung quan cô ta có rất nhiều người muốn đem cô ta đi, hắn chỉ cần âm thầm hỗ trợ nhẹ nhàng. Nhưng sao chúng ta lại trùng phùng với cô ta?
_Vì hắn chắc chắn sẽ cài bẫy để bọn người bắt Carol rơi vào lãnh địa của ta, những người khác đều muốn giữ cô ta lại, không vì yêu thích, cũng vì chính trị. Hắn biết chỉ có một mình ta hận Carol đến thấu xương, lại thêm chuyện vừa rồi giữa Babylon cùng Ai Cập. Mượn tay ta hoặc Ragashu để giết cô ta. Dù gì Carol trước sau cũng sẽ không ủng hộ hắn, nếu để Carol chết đi, người ta sẽ càng gia tăng sự căm ghét với Menfuisu, tin vào hắn nhiều hơn. Có thể nói giải quyết được con ranh đó, chính là giải quyết được tất cả chông gai trên con đường đoạt ngôi của hắn.
_Thật đáng sợ...
_Được rồi, chỉ là dự đoán của ta, mọi chuyện có thể sẽ không xảy ra như vậy. Do ta suy nghĩ lung tung. Ngươi đừng tin. Ta tự thấy mình đang cho rằng bản thân tài giỏi mà đoán ý thần linh rồi. Nếu chuyện trên không xảy ra, thì ta cũng đã thành công tạo ra vết nứt trên tình cảm vợ chồng chúng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]