🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quản xưởng cung kính thưa với nàng trước khi lui đi, Linh Nhi không ngại mỉm cười dịu dàng thân thiện như vốn nàng là như vậy.

Hàng giao cho vài ngày nữa cũng đã hoàn thành, nàng đã xem qua hết lượt không còn gì phải lo lắng nữa. Một mình ra hành lang cao, lưng tựa cột gỗ, hai chân buông thõng ra ngoài, Linh Nhi ngồi nhìn ngắm vườn dâu xanh thắm trải dài cứ như vô tận. Gió thu thổi đến mát rượi lây động mái tóc mây buông dài.

Linh Nhi nhìn xa xăm sau đó kép mi lại tự cảm nhận lại những thứ vẫn không thay đổi qua các mùa và từng khác biệt của lòng người qua từng ấy thời gian.

Nơi nàng đang ngồi cũng là nơi đại ca… phải nói là nơi Mạnh Kỳ thích nhất. Y từng nói chỉ có nơi này khiến y “tĩnh tâm”. Ngày đó nàng tròn mắt không hiểu tĩnh tâm là gì, đến bây giờ đã rất rõ trong lòng.

Linh Nhi mở mắt ra nhìn hoàng hôn buông nhẹ. Nàng lại nhớ bóng hình ấy, chỉ là trong sâu thẳm không còn nhận thức nổi là nhớ một đại ca yêu thương nàng hay là một Mạnh Kỳ lạnh lùng khiến nàng đau khổ.

- Trễ rồi về thôi tiểu thư!

Giọng nhũ mẫu làm nàng nhìn lại mỉm cười rồi phát hiện ra một gói lá nhỏ đựng dâu tằm chín mộng tím hồng. Nàng nhíu mi cầm lấy thấy còn mới nguyên đặt ngay sau cột tựa cạnh mình.

- Nhũ mẫu hái cho con sao?

- Không… ta vừa từ phủ ra đón tiểu thư mà! Nhưng cũng lâu rồi không thấy tiểu thư hái dâu nữa.

Nhũ mẫu cười

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-loan-nghich-luan/1537869/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.