Doãn Ngọc kí xong tờ đơn liền lên phòng dọn đồ của mình và các con vào vali. Nghe giọng nói non nớt của Thế Manh nước mắt cô lại trực ra, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời con.
" Baba, không cần bọn con nữa ạ? Mình sẽ rời khỏi đây sao Mami? "
" Không phải, Baba vẫn thương các con, nhưng giờ ba không nhớ thôi. Chúng ta rời khỏi đây đến một nơi khác vui hơn được không? Tiểu Tuân, Khiết Khiết, Manh Manh đi cùng với Mami nha. "
" Vâng ạ. "
Dọn đồ xong thì cô nắm tay Thế Manh, còn Tiểu Tuân thì nắm tay em gái Doãn Khiết từ từ kéo vali xuống lầu.
Lúc đi ngang qua anh, Thế Tuân còn lạnh giọng nói nhỏ chỉ đủ 2 người nghe.
" Ba hãy nhớ ngày hôm nay đã làm với mẹ, coi như đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là ba. Tạm biệt và đừng gặp lại. "
Sau đó cũng nắm chặt tay em gái mà rời khỏi nơi đã làm mẹ cậu khóc rất nhiều.
Thế Minh cũng ngây người với lời nói của đứa trẻ này, nhưng chắc chắn anh sẽ không hối hận, người anh yêu bây giờ chỉ có Diệu Phàm.
Khi cô và các con rời đi một lúc thì ông bà Lâm đã đến nhưng đều đã trễ.
" Minh, mau đi tìm con bé và các con của con về đi. "
" Tại sao chứ? Người con yêu bây giờ chỉ có Diệu Phàm mà thôi. "
" Ngu ngốc, con bé đã vì mày mà cực khổ biết mấy vậy mà bây giờ cũng vì mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809866/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.