Tiếng thở đều đều của một nhóm người ở phía trong một căn hầm bỏ hoang tối đen. Có một nhóm sát thủ đang đuổi theo họ. Vì không muốn tiếng ồn của vó ngựa làm bọn sát nhân kia biết được vị trí của họ, họ đã để lại con ngựa khi trên đường chạy trốn khiến lũ ngựa kia giờ chỉ biết vật vờ mệt mỏi đi tìm họ, mà người chủ cưỡi nó cũng chẳng khác gì chúng mấy. Họ vì cắt đứt đuôi mà cũng đã cắt luôn đường chạy, giờ chỉ còn cách nằm im đợi viện trợ, bây giờ chỉ cần một hành động nhỏ thôi thì cũng coi như trò chơi kết thúc, họ sẽ chết.
Leyla nín hơi thở nhìn ra bên ngoài, chợt cô thấy một đám người áo đen đang đi về phía này, cô cúi thấp người nghe ngóng.
Đám người kia có khoảng tầm 18 người, dẫn đầu là một tên bịt mặt kín, chỉ hở ra đôi mắt sắc như dao, bước đi hắn nhẹ nhàng nhưng mỗi bước hắn lại đay nghiến đồng đội của mình một lần :
- Lũ khốn nạn, chỉ có việc giết ba người kia khi tao cắt đuôi viện quân của lũ đó thôi mà tụi mày cũng không làm được, tao đã để tụi mày bao nhiêu cơ hội rồi. Đã hơn 30 người chết vì sự chậm chạp của tụi mày ...
- Nhưng đội trưởng, chúng tôi đã tấn công rồi, họ bỏ chạy quá nha--
- Câm họng, tao không muốn biết cái lý do, tụi mày có thể dùng thân của mình để chắn vó ngựa mà, hoặc ít nhất nếu tụi mày quá ngu thì hãy nằm im đợi tao tới, chỉ vì tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lap/1123616/chuong-37.html