An Nhược Thần nói: "Danh tiếng của tửu lâu Chiêu Phúc vang dội khắp thành Trung Lan, làm phát đạt, ba căn tửu lâu của cha ta cộng lại cũng chẳng bằng, ông ấy còn tức đỏ mắt ra đấy. Dĩ nhiên ta biết phu nhân rồi."
Triệu Giai Hoa cười một tiếng, cũng không so đo thật giả, lại nhắc đến An Nhược Phương, "Ta không biết tung tích của An tứ cô nương, cũng không nghe được tin tức gì của nàng, nhưng ta có thể hiểu được tâm trang mất muội muội của cô nương. Nếu Nhân Nhi nhà ta thất lạc, sợ là ta cũng sẽ đau lòng đến mức không muốn sống nữa. Đổi là ta, cũng sẽ như cô nương, chuyện gì cũng dám làm."
Lời này nghe thật đầy thâm ý. An Nhược Thần nhìn Triệu Giai Hoa, muốn từ nét mặt nàng ta phát hiện ra vấn đề.
Nhưng Triệu Giai Hoa rất bình tĩnh, nàng ta cũng nhìn An Nhược Thần lại, không hề có dáng vẻ chột dạ.
Lúc này a hoàn của Triệu Giai Hoa cầm xiêm y đi ra, đưa cho Triệu Giai Hoa ngó nhìn cẩn thận, xiêm y không có vấn đề gì. Triệu Giai Hoa liền cười một tiếng với An Nhược Thần, lại chào hỏi Khương lão bản một tiếng, sau đó cáo từ rời đi.
Sau khi An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân vẫn luôn nghĩ đến dụng ý của Triệu Giai Hoa. Nàng ta chủ động va chạm với nàng, nói những lời đó với nàng, rõ ràng là muốn dụ nàng cắn câu.
An Nhược Thần khá hưng phấn, hy vọng tràn đầy cõi lòng. Nói không chừng tứ muội thật sự ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lan-gap-lo-ben-duyen/2247634/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.