An Nhược Thần lạnh nhạt nói: "Muội nhớ đấy, muội chỉ là con gái của một thương nhân, ăn mặc khá hơn bách tính chút thôi, nhưng kiến thức thì quá nông cạn. Đừng tự đánh giá cao bản thân, muội chỉ thế mà thôi. Ta gọi muội đến thì muội đến, đến rồi mới có cơ hội."
An Nhược Hi hất cằm, cũng lạnh lùng nói: "Được thôi, ta đến rồi đây. Cơ hội đâu?"
"Lần này, ta sẽ nói cho muội một bí mật."
An Nhược Hi nghi hoặc: "Bí mật gì?"
"Muội có muốn biết, ta trốn khỏi nhà như thế nào không?"
Nhất thời An Nhược Hi chấn động: "Trốn thế nào?" Nàng ta không thể nào đoán ra nổi, đến cha mẹ và Vinh Quý ba bốn lượt đề cập đến cũng không nghĩ ra.
"Muội có còn nhớ, hồi nhỏ tứ muội từng nuôi một con chó vàng đi lạc không?"
"Là con chó bị Vinh Quý sai người đánh chết ấy sao?"
"Đúng thế. Tứ muội rất thích chú chó kia. Đại đệ lại sai người đánh chết chó. Ta lén đem chôn con chó, nói với tứ muội là con chó đó đã ra ngoài tìm vợ rồi, nên mới không thấy đâu. Nhưng không ngờ, khi con chó còn sống, nó từng đào một cái lỗ chó ở góc tường hậu viện của tứ muội. Tứ muội thương ta phải bị gả cho Tiền Bùi, nên nói lại việc này cho ta biết. Muội ấy còn lén đào cho lỗ to hơn hộ ta nữa."
An Nhược Hi ngây người: "Tỷ chui ra từ lỗ chó đó?"
"Ừ."
"Thế tứ muội thì sao?"
An Nhược Thần không trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lan-gap-lo-ben-duyen/2247592/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.