Chương trước
Chương sau
An Nhược Thần không để ý đến biểu cảm của Long Đại, ngón tay gãi mặt bàn đầy ảo não: "Đám côn đồ hộ viện kia không có quá nhiều bản lĩnh, tướng quân lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề. Thật ra cũng chẳng cần tôi đi trước."

Sắc mặt Long Đại càng khó coi hơn. Đang trách ta đấy ư?

An Nhược Thần cúi đầu, vẫn chưa phát hiện ra, vẫn đang thấp giọng lải nhải: "Tề Chinh và Triệu Giai Hoa cũng chưa từng trốn, không phải vẫn bình an vô sự sao? Thật ra ta cũng có thể giúp tướng quân bận bịu." Lần tới nếu muốn nhắm bắn vào ngực đẩy lùi kẻ địch, nàng nhắm vào chân là được đúng không? Đâm vào mắt thì có vẻ tàn nhẫn đẫm máu quá. An Nhược Thần nghĩ đến hình ảnh đó mà còn thấy chán ghét, không khỏi nhăn nhíu mặt mày.

"An quản sự." Rốt cuộc Long Đại cũng không nhịn được.

"Hả?" An Nhược Thần ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đọng lại tí oán trách.

"Thân là quản sự của nha phủ tướng quân, sao lại không biết cưỡi ngựa! Có hợp lý chút nào không hả?!"

An Nhược Thần há to miệng, đờ đẫn. Bây giờ nói đến chỗ nào thế? Cưỡi ngựa?!

Trách tôi sao?

Lúc này An Nhược Thần mới chầm chậm phát hiện ra tướng quân khá mất hứng. Nét mặt nhàm chán có vẻ vi diệu. Ừm, hình như còn mất tự nhiên nữa?

Tướng quân mất tự nhiên cái gì? An Nhược Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Long Đại.

"Từ ngày mai, cô học cưỡi ngựa đàng hoàng cho ta!" Long Đại rất nghiêm túc.

"Hả?" Nói giở giọng là giở giọng ngay.

"Bây giờ tối rồi, về ngủ đi."

"Hả?" Không phải đang trò chuyện rất tốt sao? Nàng còn có nhiều lời chưa nói mà!

An Nhược Thần ngạc nhiên bị đuổi ra ngoài. Long Đại không cần đá, nhưng cái kiểu vẫy tay chê bai "cô đi nhanh lên đi" đó làm An Nhược Thần bị thương còn nhiều hơn so với đạp một phát.

Trời đêm sang sảng, ánh sao lấp lánh, cảm xúc lại có chút tệ hại.

An Nhược Thần thở dài, nhất định là do ngủ nhiều quá.

An Nhược Thần chắp tay sau lưng đi bộ trong sân Long Đại, thấy có tướng quân tới, nhanh chóng đi vào. Xem ra tướng quân khá bận rộn, có lẽ mọi người đang thẩm vấn người của Lưu phủ và sòng bạc cả đêm, An Nhược Thần nghĩ ngợi rồi đi về sương phòng ở tây viện.

Triệu Giai Hoa được thu xếp ở trong sương phòng, ngoài cửa có vệ binh canh giữ. An Nhược Thần hỏi thăm tình hình với vệ binh, Triệu Giai Hoa ở trong phòng đã tỉnh, nghe thấy giọng nàng thì vội kêu lên. An Nhược Thần đi vào.

Triệu Giai Hoa vẫn là dáng vẻ yếu ớt ấy, nằm trên giường khép hờ mắt, cố gắng gượng tỉnh táo.

"Ta vẫn đang đợi cô tới." Triệu Giai Hoa nói, "Không biết tình hình của cô thế nào, sợ lúc cô tới thì ta ngủ, bỏ lỡ mất."

"Có chuyện gì?"

Triệu Giai Hoa quay đầu nhìn ra cửa, cửa vẫn đóng, trong phòng chỉ có nàng ta và An Nhược Thần. Nàng ta quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Con gái ta, đừng nói cho bất kỳ ai biết."

"Ta chưa nói." An Nhược Thần dịch chăn thay nàng ta, "Ta cũng chẳng thần thông quảng đại đến thế, không biết con bé đang ở đâu."

Triệu Giai Hoa cười: "Ta muốn nói cho cô biết chỗ của con bé. Dù gì ta e trong thời gian ngắn không thể đi xa được. Lưu Tắc đã chết, ta muốn con bé có thể về bên người ta."

"Cô muốn ta đi đón nó?"

Triệu Giai Hoa hỏi: "Được không? Bây giờ ta chỉ tin tưởng một mình cô."

An Nhược Thần cười: "Nhưng sao ta nhớ trước đây cô nói không tin ta nhỉ."

"Đúng thế. Ban đầu cô cũng sẽ không tin ta." Triệu Giai Hoa nói: "Ta với Bình Nhi và Trần bà tử đã bàn nhau xong rồi, nếu trong vòng một tháng ta không đến thì các nàng sẽ đổi chỗ khác. Nếu có người tìm các nàng, ngoại trừ cô ra thì không được tin ai. Vốn ta định báo quan, để bọn họ vào trong thành tìm, kéo dài hai ngày cho các nàng có thời gian chạy xa. Đợi các nàng an toàn thì ta sẽ nói toàn bộ chuyện cho cô biết, bất kể cô có tin hay không, bất kể cô sẽ tìm Lưu Tắc nói gì, thì lúc đó ta cũng đã đi rồi."

"Đáng tiếc trong ngày hôm đó cô đã bị nhốt?"

"Đúng thế. Tình hình còn tệ hơn tôi nghĩ nhiều."

"Con gái cô gặp nguy hiểm, có liên quan đến mật thám không? Mẫn công tử muốn lợi dụng yếu điểm của vợ chồng cô uy hiếp, và Lưu lão bản định nhượng bộ?" Vừa rồi Long Đại không nhắc đến chuyện này, nghĩ có lẽ Triệu Giai Hoa chưa tiết lộ.

"Không phải." Triệu Giai Hoa mím môi, chỉ nói: "Không liên quan đến mật thám. Thứ cho ta không thể nói nhiều hơn, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhà Lưu Tắc đã chết, tạm thời ta không có ý định rời thành Trung Lan. Trước khi ta đổi ý, con gái ta phải sống ở đây." Nàng ta dừng lại, bùi ngùi nói: "Nhắc đến đây, ngoài Trung Lan ra, ta cũng chẳng còn nơi nào khác có thể gọi là nhà." 

An Nhược Thần biết, nàng gật đầu, không truy hỏi thêm nữa.

"Xin lỗi, nếu ta có manh mối hữu dụng, nhất định sẽ nói cho cô biết." Triệu Giai Hoa thấy nàng im lặng thì vội giải thích, "Đáng tiếc ta không biết nhiều lắm, không giúp được gì nhiều. Trước đây ta thật sự không biết tướng công làm những việc kia. Sau lại cũng nhờ Từ bà mối mà biết được vị cố nhân của ta chết trong tay bọn họ. Từ bà mối đã thừa nhận chuyện này với ta, nhưng nàng ta cũng không nhắc đến mật thám. Nàng chết rồi ta mới đặc biệt để ý, mới phát hiện ra khác lạ. Ta thấy trong thư phòng của Lưu Tắc có khá nhiều chuông, nhưng chàng lại chẳng treo trong nhà. Rồi sau đó ta tình cờ thấy chuông ở cửa sổ tửu lâu, mỗi lần chuông xuất hiện là chàng lại bắt đầu bận rộn. Ta cũng từng muốn tìm ra người treo chuông, nhưng không thấy gì. Tiếp đó ta phát hiện con gái mình gặp nguy hiểm, nên mới có những kế hoạch sau đó."

Triệu Giai Hoa nói hết một lượt vì sao mình lại chọn An Nhược Thần, bố trí kế hoạch như thế nào. "Ta nghĩ dù ta chết, trên đời này vẫn còn có một người sẽ không bỏ qua cho chàng. Nhất định cô sẽ truy xét đến cùng, có phải thế không?"

"Ừ." An Nhược Thần gật đầu, nhấn mạnh, "Ừ."

"Thật ra đi đến mức này, ta lại không biết có nên hận chàng không. Ban đầu ta cảm thấy, dựa vào sự yêu mến của chàng, nhất định ta có thể báo thù." Triệu Giai Hoa chớp mắt, không để lệ rơi xuống, "Hôm nay hẳn coi như là báo thù đi, nhưng ta lại chưa từng thấy vui."

An Nhược Thần không biết nên nói gì cho phải, báo thù gì đấy cũng không tiện hỏi. Lưu Tắc rất yêu Triệu Giai Hoa, điểm này không nghi ngờ gì, nhưng tình cảm của Triệu Giai Hoa dành cho Lưu Tắc ra sao, An Nhược Thần không biết, nàng đoán có lẽ chính Triệu Giai Hoa cũng không biết.

Đi ra khỏi phòng Triệu Giai Hoa, An Nhược Thần lững thững bước dạo, đang đi thì ngẩng đầu lên, tại sao lại đên bên ngoài viện của tướng quân rồi?

Nàng đi dọc theo sân Long Đại hết một vòng, đang định về thì thấy trước mặt có người chặn lại.

Long đại tướng quân nhướn mày đang nhìn nàng: "Tối khuya rồi còn không ngủ mà quanh quẩn ở chỗ ta, có người thấy thì chắc chắn sẽ cho là cô có mưu đồ đấy."

An Nhược Thần: "..." Tướng quân mới vừa về thành đánh một trận thẩm vấn nửa ngày, mệt mỏi như vậy mà còn chưa ngủ lại đi dạo thì mới đáng nghi ấy!

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Long Đại không để cho nàng đi, mà mình cũng chẳng định đi.

An Nhược Thần cảm thấy, tình hình này mà đặt ở vùng hoang dã thì nhất định là gặp phỉ tặc cướp bóc rồi. Nếu đã bị chặn thì nói chuyện chính sự đi vậy. "Tướng quân, tôi cần ra ngoài một chuyến, có thể sắp xếp xe ngựa cho tôi được không, phái thêm đội vệ binh đáng tin đưa tôi đi. Tôi đi khoảng ba bốn ngày sẽ về."

Long Đại ngạc nhiên: "Muốn đi đâu?" Lúc ra khỏi phòng trông nàng đầy oan ức, không phải là vì thế mà đòi rời đi đấy chứ.

An Nhược Thần đem chuyện nói ra. Long Đại gật đầu: "Nếu đã thế thì đi đi. Ta cũng phải đi mấy ngày, đang định đến chỗ cô nói một tiếng."

Lòng An Nhược Thần đầy ấm áp, tâm tình tốt lên đầy khó hiểu, "Tướng quân định đi đâu?"

"Doạnh trại ở tiền tuyến còn có quân vụ phải làm." Hắn gấp rút chạy về đây ngay trước mặt binh tướng Nam Tần khi giao trả tù binh xong, thật ra vẫn còn chuyện chưa làm xong.

"Ồ." Lúc này An Nhược Thần mới nhớ ra mình không nên hỏi.

"Ta đã giao phó xong việc điều tra vụ án bên này, bọn họ sẽ cẩn thận thẩm vấn quản sự và những côn đồ kia ở Lưu phủ với sòng bạc."

Nói đến đây, An Nhược Thần nhớ đến cái sai của mình. Nàng cắn môi, cảm thấy xấu hổ khó mà mở miệng được.

Long Đại nhướn mày: "Sao thế?"

"Tôi, tôi lỗ mãng kích động, phạm phải sai lầm lớn. Xin tướng quân trách phạt."

Long Đại nhìn dáng vẻ của nàng, lông mày giật giật, ngẩng đầu lên nhìn trời sao, lúc này mới nói: "Đã muộn thế này rồi, trời cũng lạnh. Hay về phòng trách phạt đi." Nói xong chắp tay sau lưng xoay người dẫn đầu đi về trong viện.

An Nhược Thần 囧, nếu không phải ở lầu Tử Vân, nếu không phải là tướng quân đại nhân, thì thật sự chẳng khác gì gặp phải kẻ xấu háo sắc. Nhưng việc lớn bậc này, quả thật phải vào trong nhà nói rõ mới thích hợp. An Nhược Thần thở dài, đây là lần thứ hai trong đêm này nàng bước vào phòng Long Đại.

Long Đại ngồi xuống, An Nhược Thần vội tỉnh táo lại: "Tướng quân tha tội. Là tôi quá lỗ mãng rồi. Tôi không biết lúc nào tướng quân về, cũng không biết phía Tạ đại nhân thế nào rồi. Nhưng sau khi Tạ đại nhân đi, tôi đoán chúng ta đã đúng phải kế điệu hổ ly sơn, sợ mấy ngày nay bên mật thám sẽ thanh toán diệt khẩu hủy diệt chứng cứ, nên trong lòng sốt ruột, đúng là quá lỗ mãng. Nếu tôi có thể thận trọng bình tĩnh chút, đợi tướng quân về xử lý sau thì Lưu Tắc sẽ không chết, lúc này y đã khai ra hết, và cũng có thể bắt được Giải tiên sinh."

Long Đại hỏi: "Cô nói xem, là quyết định như thế nào?"

"..." An Nhược Thần căng thẳng, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Long Đại bèn hỏi kỹ hơn: "Vì sao lại hẹn Lưu Tắc hôm nay, vì sao lại nhờ thái thú đại nhân giúp đỡ?"

An Nhược Thần vội nói: "Trong lầu Tử Vân có nội gián. Nội gián kia biết cả chuyện Tạ đại nhân giao quân lệnh cho trinh thám, đương nhiên cũng biết tôi đang điều tra Lý Tú nhi và Triệu Giai Hoa. Biết được Triệu Giai Hoa để lại đầu mối cho tôi, biết Triệu Giai Hoa và Lý Tú Nhi ở cùng một phe. Sau khi Triệu Giai Hoa chết, Lưu Tắcn chính là uy hiếp. Cũng giống Từ bà mối trước kia. Án phóng hỏa cửa hàng y phục Khương Thị đã chứng minh điểm này. Bọn chúng muốn giết Lý Tú Nhi diệt khẩu. Nhưng chuyện này quá ầm ĩ, vốn không nên ồn ào đến vậy. Tướng quân đã dạy tôi, mật thám làm việc, quan trọng nhất là điều tra tình báo, lấy khiêm tốn ổn thỏa làm chủ, có thể không sinh sự, không để lại đầu mối thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ban đầu vị Trần lão bá cho tôi thuê phòng, còn cả Từ bà mối nữa, đều chết lặng lẽ không tiếng động, không thể nào điều tra ra được. Nhưng chuyện ám sát Lý Tú Nhi lại không giống. Vậy nên tôi to gan suy đoán, chuyện này là Lưu Tắc phụng mệnh làm việc, nhưng người y cử đi không thể hoàn thành nhiệm vụ, đành phải giết nhiều đốt nhiều nhà, nhiễu loạn tầm nhìn, che giấu tai mắt.

"Sao cô biết hắn làm nhiệm vụ thất bại?" Long Đại hỏi: "Thái thú đại nhân tự mình kiểm tra nghiêm ngặt một ngày, cũng không kết luận được Lý Tú Nhi sống hay chết, mọi người Khương gia cũng không thể chỉ rõ trong số thi thể có Lý Tú Nhi hay không. Khi kiểm tra so sánh thi thể người mất tích ở các nhà, cảm thấy có một thi thể nữ hẳn là của Lý Tú Nhi, chỉ có điều ngỗ tác còn không dám chắc chắn, thái thú đại nhân còn đang chờ tin đây."

"Lý Tú Nhi ở trong tay tôi, tôi đã giấu nàng ta đến một nơi an toàn rồi."

Long Đại ngạc nhiên nhướn mày.

An Nhược Thần bặm môi, nói tiếp. Nàng nói mình đã lấy chuyện này để uy hiếp Lưu Tắc. Vì nàng đoán sau khi Lưu Tắc hành động thất bại lại làm như vậy, nhất định là do muốn kéo dài thời gian. Chuyện Lý Tú Nhi chưa chết sẽ không giấu được bao lâu, còn y muốn nhân dịp trì hoãn này để làm chút chuyện. Hay nói cách khác, giữa Lưu Tắc và đầu sỏ Giải tiên sinh hay Mẫn công tử ở bên mật thám có bất đồng, đây là điểm có thể lợi dụng, cũng là sự kiện khẩn cấp cần nắm chắc thời gian để sử dụng ngay, nên nàng mới vội vã hoảng loạn tự ý giải quyết.

"Lưu Tắc nói y không biết Giải tiên sinh, người tiếp xúc với y là Mẫn công tử. Tuổi tác thân hình hai người này tương tự nhau, nhưng tôi không thể xác định được liệu có phải là cùng một người hay không. Trước kia tôi từng gặp Mẫn công tử ở tửu lâu rồi. Lần này nếu tôi gặp lại hắn, nhất định sẽ nhận ra." An Nhược Thần dừng lại rồi nói tiếp: "Lưu Tắc biết rất nhiều nội tình, y nói y giúp Mẫn công tử dò hỏi tin tức, xem xét người thích hợp, lại còn quay vòng tiền ngân. Nhưng y nói chỉ đồng ý bẩm báo chi tiết với tướng quân. Nhưng tôi lại lỗ mãng kích động quá mức, không đợi tướng quân trở lại, y đã chết rồi, không lấy được manh mối của y. Còn Lâu Chí nữa, gã cũng đã chết. Manh mối quan trọng đều đã bị mất."

An Nhược Thần dứt lời, xấu hổ không chịu nổi, cúi gầm đầu. Nàng đã phụ ủy thác của tướng quân, đúng là thẹn với tướng quân quá.

Mãi lâu mà trong phòng không có tiếng động, Long Đại không nói gì. An Nhược Thần lại chẳng dám ngẩng đầu lên, nàng quyết định bất kể tướng quân muốn trách nàng xử phạt nàng thế nào, nàng cũng sẽ dễ chịu hơn. Sau này quyết không thể tái phạm cái sai giống nhau được.

Đợi rồi lại đợi, cuối cùng Long Đại mở miệng, hắn nói: "Không phải còn có cô sao?"

An Nhược Thần sửng sốt, không dám tin thật, cho là mình nghe nhầm, nàng ngẩng đầu lên nhìn Long Đại.

"Ai nói manh mối quan trọng nhất đã mất, không phải còn có cô sao? Lưu Tắc chết, Lâu Chí chết, nhưng Triệu Giai Hoa còn sống, Lý Tú Nhi còn sống, trong Lưu phủ, tửu lâu, sòng bạc, có rất nhiều tiểu nhị, văn thư, sách lục, phòng thu chi vẫn còn đấy. Chúng ta biết bí đạo, tìm được ngân khố trong bí đạo, ở đó có rất nhiều tiền ngân, có danh sách, mặc dù đều dùng tên giả và biệt hiệu, bọn chúng lại không đụng được vào số tiền kia rồi. Còn có đủ loại vũ khí nữa, cũng đã thu hồi toàn bộ. Những thứ này đều là manh mối. Nếu cô không kịp thời xử lý, đợi ta về, e là những thứ này đã bay đi mất." Long Đại nói: "Một tên đầu sỏ côn đồ họ Ngưu là trợ thủ đắc lực của Lâu Chí, hắn khai nói, Lâu Chí và Lưu Tắc từng có kế hoạch muốn giết Mẫn công tử với cô, lấp bí đạo đi, chuyển những vật chứng kia đi chỗ khác, quét sạch sẽ dấu vết những chuyện chúng từng làm cho mật thám. Sau đó mới xử lý quan hệ trong thành, định để Lưu Tắc thay thế vị trí của Mẫn công tử. Chỉ là sau đó Lưu Tắc phản bội Lâu Chí, nên Lâu Chí mới đổi kế hoạch, nhưng gã không ngờ Lưu Tắc lên kế hoạch chạy trốn vào ngày hôm đó, triệu tập tay chân hộ viện phòng bị. Nên mới xảy ra hỗn chiến ấy."

An Nhược Thần giật mình, chuyện còn phức tạp hơn nàng tưởng nhiều.

Long Đại nói: "Tuy kết quả không được như ý, nhưng xét trong phạm vi cô có thể xử lý thì cô đã làm khá tốt rồi."

An Nhược Thần vẫn ảo não: "Nhưng tôi chờ lâu cả buổi, tướng quân đã về rồi. Nếu tướng quân ở..."

"Theo kế hoạch của ta, đáng lẽ hôm nay ta không nên về. Huống hồ nếu ta ở đây, Mẫn công tử sẽ không có gan dây dưa với bọn Lưu Tắc, có rất nhiều chuyện sẽ không đi theo kế hoạch đã định. Nhưng vì ta không có ở đây, lại để Tạ Cương rời đi, nên mới có kết quả như ngày hôm nay."

Long Đại nhìn An Nhược Thần: "Cô sắp xếp bố trí như thế là không sai. Thiếu sót duy nhất trong chuyện này là, cô không có quyền lực. Cô không điều được nhân thủ, không có thế lực của riêng mình, không nắm được tài nguyên trong tay."

An Nhược Thần cắn môi, nàng thân là con gái thương nhân trốn nhà ra đi, còn nói gì mà quyền lực chứ, tướng quân không trách nàng, còn khẳng định nàng làm được việc, điều này đã đủ để nàng thỏa mãn rồi. Nàng tự cảm thấy mình đã dốc toàn sức lực, chỉ là tự trách bản thân không làm xong chuyện.

"Cô tứ cố vô thân, không biết gian tế trong lầu tử Vân là ai, nên cô đã đi cầu thái thú phái người đi. Diêu Côn nói với ta, cô dò la mật thám lại tra ra được phu nhân ông ta, lúc cần thiết sẽ hạ thủ phu nhân ông ta để uy hiếp. Chưa trừ khử được mật thám, phu nhân ông ta sẽ chưa an toàn được."

An Nhược Thần xấu hổ: "Đúng là có chuyện này thật, nhưng tôi chỉ hơi phóng đại tí thôi. Thái thú đại nhân yêu phu nhân sâu đậm như thế, tôi nghĩ nói như thế ông ấy sẽ để ý nhiều hơn."

"Đúng là ông ta để ý thật. Hôm nay lúc nghị sự với ta, không đùn đẩy nhiều chuyện mật thám." Long Đại nói, "Cô nhìn thấu thái thú đại nhân rồi đấy, biết lợi dụng điểm yếu của ông ta mà gây khó dễ."

An Nhược Thần tính nói thật ra mình cũng không chắc, nhưng bị ép đến giây phút cấp bách, chỉ đành mạo hiểm thử một lần. Nhưng nàng còn chưa mở miệng thì Long Đại lại nói: "Thật ra lúc này ta về, cũng là vì cô."

Đề tài xoay chuyển hơi nhanh. An Nhược Thần ngỡ ngàng, rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra, cướp lời nói: "Tướng quân đã xem hiểu kế điệu hổ ly sơn sao? Tôi cảm thấy thư của tướng quân chính là ý này. Lúc tôi viết thư hồi âm có nghĩ, tướng quân dặn dò tôi chớ hành động thiếu suy nghĩ, tôi bèn ngoan ngoãn nghe lời, để tên nội gián kia tưởng là thật, sẽ làm hắn xao nhãng."

Long Đại bị ngắt lời, tức giận ra mặt: "Lần sau có thể viết nhiều thêm mấy chữ nữa. Bình thường nói nhiều như vậy, đến lượt thư hồi âm chỉ vỏn vẹn mỗi hai chữ, nếu ta là nội gián kia thì có thể nhìn ra cô cố ý rồi."

"Tướng quân không phải nội gián mà cũng nhìn ra đấy thôi."

Long Đại bị cô chặn họng, mấu chốt là cái này sao? Là cái này sao?!

An Nhược Thần phát giác mình bàn cãi thì không ổn, vội trưng ra dáng điệu đoan chính ngoan ngoãn.

"Có lúc cô thông minh hơn cả ta dự liệu, nhưng đôi khi lại thấy cô đúng là ngớ ngẩn." Long Đại nói như thế.

An Nhược Thần không biết là đang khen nàng hay đang chê nàng nữa, thế là tự nói lý cho mình: "Có ai có thể hoàn mỹ đâu, tướng quân, tôi sẽ cố gắng."

"Cố gắng làm gì?"

Đúng thế, cố gắng làm gì? An Nhược Thần nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó cất tiếng biểu lộ lòng trung thành: "Cố gắng làm xong chức quản sự, hóa giải ưu sầu vì tướng quân."

Long Đại trợn mắt nhìn hàng hồi lâu, chợt thở dài: "Ngay đến cái sai của mình mà cô cũng không biết, làm sao ta có thể trông cậy cô hóa giải ưu sầu chứ."

An Nhược Thần nghe không hiểu, nhưng lần này nàng thông mính nói: "Xin tướng quân chỉ điểm."

"Cô kịp thời xử lý quả quyết thi triển là đúng. Chỉ là cô ở trong lầu Tử Vân không có địa vị lắm. Nhưng cũng vì thế mà kẻ địch coi khinh cô, cô mới có cơ hội lợi dụng. Nên nếu muốn tổng kết kinh nghiệm thất bại lần này, cô nên lãnh giáo ta phải thành lập thế lực như thế nào, xin ta nhiều quyền lợi hơn nữa."

Da mặt An Nhược Thần giật giật, tuy da mặt nàng dày, bị ép thì sẽ to gan, nhưng nào dám làm cái chuyện xin tướng quân cho mình thế lực chứ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.