Vô Ngân giật mình nhìn qua nàng: “ Vong Tình, đó không phải loại cổ độc thất lạc của miêu cương ngàn năm trước sao?”
Diệp Y Lam xoa chán, nghĩ ngợi một chút liền trả lời:
“ Lúc nãy hương ở đại sảnh là hương của cây hoa Huyết Lâm cùng hoa Diên Vĩ nổi tiếng trung cổ một thời.
Hai loài hoa này không có hại ngược lại sẽ khiến người khác yêu thích.
Nhưng cái chính của cổ Vong Tình chính là nó không thích hương liệu hoa này, nên thái hậu càng hít hương này thì cổ Vong Tình liền có quy luật mà phát bệnh theo canh giờ mỗi ngày.”
“ Nhưng ta rất thắc mắc, Vong Tình cổ không ảnh hưởng đến sức khỏe con người, người trúng cổ này liền lãnh tâm với người nam tử mình yêu nhất.”
Vô Ngân nhíu mày nói, lúc nãy y có bắt mạch qua, tình hình mạch tượng vô cùng hỗn loạn, không có quy tắc nhất định, cũng không giống như mạch tượng cổ Vong Tình.
Diệp Y Lam lắc đầu: “ Vậy thì huynh không biết, năm xưa Liêu Vĩ Phi vì muốn quên đi người nam tử mình yêu nhất đã chế thành Vong Tình cổ, hy vọng đoạn tuyệt với tình yêu nhân thế.
Vốn nó là một loại cổ hoàn mĩ, vài năm sau đó nó trở thành loại cổ độc nổi tiếng gian hồ.
Liêu Vĩ Phi trở thành một người chế cổ nổi tiếng Miêu Cương. Đáng tiếc một lần nàng nhận ra một mặt trái của Vong Tình Cổ, chính là nó ăn mòn sương cốt con người để mà sống.
Lúc ấy nàng ta đã dùng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-kiep-nu-phu-de-hau-tuyet-mi/1886028/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.