Quân Phong Minh nhìn chằm chằm Diệp Y Lam, nếu ánh mắt có thể làm thủng lỗ trên người thì lúc này trên người Diệp Y Lam hẳn đã có vài lỗ rồi.
Diệp Y Lam bị nhìn có chút không thoải mái, nhìn cái gì chứ, cái tên ngựa đực này, còn nhìn nữa lão nương sẽ nhịn không khoét mắt ngươi quăng cho chó ăn ngay bây giờ tin không.
Tháihậutinh quái nhìn Quân Phong Minh lại nhìn ánh mắt cực kì lạnh nhạt của Diệp Y Lam thì ánh mắt trở nên lấp lánh đầy sao.
Tháihậunhìn qua tần ma ma bên góc, ánh mắt liếc về bàn cờ trên bàn.
Tần ma ma đi theo tháihậunhiều năm như vậy, lập tức hiểu ý của chủ tử.
Tần ma ma kéo léo nhìn qua bàn cờ, kinh hô nói:
" Đây chẳng phải bàn cờ hôm trước tháihậucùng hoàng thượng đánh sao, đây vốn là thế cờ không thể đi tiếp, không nghĩ tới hoànghậunương nương lại có thể khiến nó là cờ hoà."
Quân Phong Minh đôi mắt loé lên thâm ý nhìn bàn cờ, nước cờ không xảo quyệt nhưng quyếttuyệt, mỗi một lần hạ cờ đều có ý nghĩa riêng.
Không nghĩ đến hoànghậunổi tiếng cái gì cũng không biết, về thiên phú chơi cờ lại giỏi như vậy.
Có chút ý tứ.
Quân Phong Minh thì thong thả rồi nhưng Diệp Y Lam tay chân lạnh ngắt, hiện tại nàng không hiểu ý của tháihậunữa thì nàng chính là ngu xuẩn không chỗ nào chê được, nàng thầm hận không thể độn thổ ngay bây giờ.
Tháihậuthấy ánh mắt Quân Phong Minh vẫn giống như một khối băng tuý ý liếc nhìn bàn cờ xong nhanh chóng không thèm để ý tới lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-kiep-nu-phu-de-hau-tuyet-mi/142644/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.