Đêm, bình thường kinh thành giờ này đường xá không vắng lặng như vậy, nhưng từ khi có chuyện bát nháo kia mọi người cũng không dám ra khỏi cửa.
" Cạch " một hắc y nhân nhẹ nhàng lướt đi trên mái nhà.
Diệp Y Lam một thân hắc y, nhẹ nhàng đi vào phủ hình bộ.
Nàng không để ý dùng khinh công đi trên mái nhà, thì cách đó không xa cũng một bóng đen đang di chuyển và dường như cả hai có chung đích đến là phòng của vị thiên kim tiểu thư bị mất tích.
Diệp Y Lam nhẹ nhàng tiếp đất, nhìn căn viện gió lạnh hoang sơ, hẳn là một tiểu thư không được sủng ái.
Chậc, hèn gì, mất tích nữa tháng lại không có chút tin tức nào, hoá ra sự mất tích của vị cô nương này vốn không quan trọng a~
Haizz, tính ra vị tiểu thư này có tài có nghệ lại có sắc chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, mất tích dù có còn sống khi tìm được, cũng không còn thanh danh tốt a~
Diệp Y Lam thở dài ngao ngán sau đó thủ pháp nhanh chóng mở cửa sổ tiến vào phòng.
Khuê phòng rất sạch sẽ, đồ vật trang trí đơn giản tinh xảo, bên cửa sổ còn có một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn có một tờ giấy, bên cạnh là bút mực, một bài thơ được viết gian dở đã khô mực.
' Hoa tàn rồi lại nở lại thêm sầu
Mình ta tưởng niệm lắm ưu thương
Chỉ trách gió xuân lắm đa tình
Vì người ly biệt tàn cánh hoa....'
Diệp Y Lam cũng sửng sờ, vị tiểu thư này là người như thế nào?
Chấp niệm lại sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-kiep-nu-phu-de-hau-tuyet-mi/142639/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.