Đêm, ánh trăng sáng rọi khắp lãnh cung, in rõ bóng trên hồ nước cạnh lãnh viện.
Từng cơn gió lạnh thổi qua những chiếc lá.
Diệp Y Lam ngồi vắt chân trên cành cây, làn tóc tuỳ tiện buông thả trong gió, gương mặt xinh đẹp toát lên sự buồn bực, những vết thương trên người nàng đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại nàng một thân y phục lôi thôi đến mức không thể nào lôi thôi hơn.
Nàng chỉ mặc trung Y lộ ra đôi chân thon nhỏ, trắng mịn, nhưng không mất đi khí chất yêu mị cầu hồn.
Hiện tại nếu có ai đi ngang qua chắc chắn sẽ mắng nàng bại hoại thuần phong mĩ tục, không biết liêm sĩ, làm mất mặt nữ nhân.
Nhưng mà nếu như có người nói như vậy thì chắc chắn nàng cũng không để yên, mà lập tức mắng lại.
Bại hoại thuần phong mĩ tục thì sao, cũng không phải là ngươi, lắm chuyện như thế làm gì.
Chỉ là hiện tại lại không có ai, trừ phi ở đâu đó xuất hiện thích khách thì lại khác.
Diệp Y Lam chán nản thở dài, nàng cũng không thể ở đây được.
Thứ nhất, nàng là hoàng hậu.
Thứ 2, hoàng đế chắc chắn không phế hậu.
Thứ 3, nàng đang ở lãnh cung, 1 chút võ công cổ đại cũng không có biết, trốn không thoát.
Thứ 4, nàng là nữ phụ, đừng mong có những ngày yên ổn.
Nàng thừa nhận nàng đánh nhau rất giỏi nhưng đó chỉ là thế võ mèo cào ba chân, đấu với đám nữ nhân khuê phòng không vấn đề, lỡ gặp cao thủ nàng chính là một con gián, giơ tay một cái nàng liền lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-kiep-nu-phu-de-hau-tuyet-mi/142632/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.