CHO PHÉP TÔI NÓI RẰNG thời gian còn lại của đem hôm đó diễn ra tốt đẹp hơn với tất cả mọi người. Natalie kéo tôi trở lại cái bàn mà cả nhà tôi đang ngồi, khăng khăng nói rằng chúng tôi phải ngồi chơi với nhau một chút, vì hôm nay con bé quá căng thẳng nên chưa dám nói chuyện với tôi.
“Chị Grace, đang gặp gỡ một người!” con bé nhẹ nhàng thông báo, mắt lấp lánh. Margaret đang đau đớn nghe nội miêu tả bệnh polyp mũi(1),sực tỉnh. Mẹ và bố dừng cuộc cãi nhau dở chừng để chất vấn tôi với hàng đống câu hỏi, nhưng tôi trung thành với câu chuyện “vẫn còn hơi sớm để kể chuyện đó”. Margaret nhướng một bên lông mày lên nhưng không nói gì. Qua khoé mắt, tôi thấy Andrew – anh ta và Natalie đã giữ một chút khoảng cách vì lo lắng cho những cảm giác yếu mềm của tôi. Không cần bận tâm đến anh ta.
(1) Polyp mũi: kết quả của chứng viêm mãn tính trong khoang mũi, Polyp tạo nên các cục thịt u trong khoang mũi và xoang và có thể gây nghẽn hoàn toàn.
“Vậy người ấy là nghề gì?” nội kèo nhèo. “Anh ta không phải là một tay giáo viên nghèo kiết xác chứ? Các chị em của cháy đã xoay sở để tìm được công việc trả lương tử tế, Grace ạ. Ta không biết làm sao mà cháu thì lại không thể.”
“Anh ấy là bác sĩ,” tôi nói, nhấp một ngụm rượu gin pha tonic mà người bồi bàn vừa mang tới.
“Bác sĩ gì thế, con gái rượu?” bố hỏi.
“Một bác sĩ phẫu thuật nhi khoa,” tôi trả lời trôi chảy. Nhấp, nhấp chút cooktail. Hy vọng tràn trề rằng màu ửng đỏ trên mặt tôi có thể được đổ cho ly cooktail chứ không phải do nói dối.
“Ôoiiii,” Nat thở dài, gương mặt nó bừng lên một nụ cười thiên thần. “Ôi, Grace.”
“Tuyệt vời,” bố nói. “Giữ lấy người này đi, Grace.”
“Con bé không cần phải níu giữ bất cứ cái gì hết, Jim,” mẹ cự lại. “Thẳng thắng mà nói, anh là cha nó! Anh có thực sự cần phải đánh giá thấp nó như thế không?” Rồi hai người lại bị cuốn vào một cuộc tranh cãi khác. Thật dễ chịu vì Grace Tội Nghiệp cuối cùng cũng ra khỏi danh sách những điều cần phải lo lắng.
TÔI BẮT TAXI VỀ NHÀ, viện cớ để điện thoại nhầm chỗ và đang có nhu cầu khẩn thiết phải gọi về cho anh bạn trai bác sĩ tuyệt vời của mình. Tôi còn cố gắng tránh nói chuyện trực tiếp với Andrew. Tống cổ Natalie và Andrew ra khỏi đầu theo phong cách Scarlett O’Hara – Mình sẽ nghĩ tới chuyện đó vào ngày mai(2) – thay vào đó, tôi tập trung vào chàng người yêu tưởng tượng mới của mình. May mà lốp xe của tôi mới nổ mấy tuần trước, không thì tôi đã không thể phản ứng nhanh như thế.
(2) Câu nói cửa miệng của nhân vật Scarlett O’Hara trong truyện Cuốn theo chiều gió.
Sẽ thật tuyệt nếu Wyatt, bác sĩ phẫu thuật nhi khoa, là một anh chàng có thật. Nếu chàng lại là một người khiêu vũ giỏi, kể cả chỉ là bước box-step cơ bản. Nếu chàng có thể quyến rũ được bà nội, hỏi thăm mẹ về những tác phẩm điêu khắc của bà và không co rúm người khi mẹ mô tả chúng. Nếu chàng là một tay golf như Stuart và hai người lên kế hoạch cho một buổi sáng trên các sân golf. Nếu chàng tình cờ lại biết một chút về Nội chiến. Nếu chàng thi thoảng lại bỏ lửng giữa câu khi đang nói vì mải nhìn tôi và đơn giản là quên mất mình đang nói gì. Nếu chàng đang ở đây để dắt tôi lên gác, kéo khoá cái bộ váy vướng víu này rồi quấn lấy tôi mà chẳng nghĩ suy gì.
Taxi rẽ vào phố nhà tôi và chầm chậm tìm chỗ đó. Tôi trả tiền cho lái xe, bước ra và đứng một lát, ngắm nhìn ngôi nhà của mình. Đó là một ngôi nhà ba tầng bé xíu theo kiến trúc Victoria, cao và hẹp. Mấy cây thuỷ tiên kiêu hãnh đứng lô nhô dọc theo lối đi, thảm tulip sẽ sớm nhú lên màu hồng và vàng. Tháng Năm, đám tử đinh hương không gì sánh được tràn ngập khắp nhà. Tôi sẽ dành gần cả mùa hè trên chiếc ghế bành, đọc sách, viết bài cho mấy tờ tạp chí, tưới nước cho mấy cây dương xỉ Boston và thu hải đường. Mái nhà của tôi. Khi tôi mua ngôi nhà này – nói lại cho đúng, khi Andrew và tôi mua nó – nó thật tả tơi và nhếch nhác. Giờ, nó đã thành một chốn trưng bày. Chốn trưng bày của tôi, khi mà Andrew đã bỏ tôi trước khi hệ thống cách nhiệt được lắp đặt, trước khi những bức tường được dỡ đi và sơn lại.
Tiếng giày cao gót của tôi trên lối đi lát đá, Angus thò ngay đầu lên cửa sổ khiến tôi cười ngoác… và rồi rung rung cả người. Có vẻ như tôi hơi phấn khích, điều đó càng thể hiện rõ nét khi tôi lần sờ vô ích để cắm mấy cái chìa khoá. Đó. Chìa đã vào cửa, xoay thôi. “Chào cưng, Angus McFangus! Mẹ về rồi đây.”
Chú chó nhỏ chạy vọt đến bên tôi, rồi, quá khích vì sự có mặt kỳ diệu của tôi, nó lao quang cầu thang theo kiểu chạy ăn mừng – phòng khách, phòng ăn, bếp, hành lang, rồi lặp lại. “Mày nhớ mẹ chứ hả?” tôi hỏi mỗi lần nó lướt vèo qua mình. “Nhớ… mẹ… chứ… hả?” Cuối cùng năng lượng cũng cạn, cu cậu mang cho tôi nạn nhân đêm nay của mình, một chiếc hộp giấy ăn bị cắn te tua được đặt ngay dưới chân tôi đầy tự hào.
“Cảm ơn mày, Angus,” tôi nói, hiểu rằng đây là một món quà. Nó rạp xuống trước mặt tôi, thở hổn hển, đôi mắt đen tha thiết, duỗi hai chân sau ra, như thể nó đang bay, trong cái tư thế khiến tôi nghĩ ngay đến cái dáng Siêu Khuyển của nó. Tôi ngồi xuống, tuột giày ra và gãi gãi lên cái đầu nhỏ đáng yêu của Angus. “Đoán xem? Giờ tao có bạn trai rồi nhé,” tôi nói. Con chó vui vẻ liếm tay tôi, ợ một cái, rồi chạy vào bếp. Ý hay đấy. Tôi sẽ bóc một gói Ben & Jerry để ăn nhẹ một chút. Nhấc mình ra khỏi ghế, tôi liếc ra ngoài cửa sổ và đờ cả người.
Một người đàn ông đang lén lút đi dọc bức tường nhà bên.
Hiển nhiên là bên ngoài rất tốt, nhưng ánh đèn đường rọi thẳng vào hắn đi chầm chậm dọc theo ngôi nhà kế bên nhà tôi. Hắn nhìn ra cả hai hướng, dừng lại, rồi tiếp tục vòng ra đằng sau ngôi nhà, trèo lên mấy bậc cấp, chậm rãi, thăm dò, rồi thử vặn núm cửa. Khoá, tất nhiên rồi. Hắn nhìn xuống thảm chùi chân. Chẳng có gì. Lại thử vặn núm cửa, mạnh hơn lần trước.
Tôi không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một ngôi nhà bị đột nhập cả. Chẳng có ai sống trong ngôi nhà đó, ngôi nhà số 36 Maple. Tôi chưa bao giờ thấy ai ngó ngàng tới nó trong suốt hai năm sống ở Peterson. Đó là căn nhà gỗ một tầng, đã hỏng hóc kha khá, cần phải cải thiện tương đối. Tôi thường băn khoăn vì sao không có ai mua hay sửa chữa nó cả. Chắc chắn bên trong chẳng có gì đang để đánh thó…
Nuốt ực một tiếng rõ to, tôi nhận ra rằng nếu tên trộm nhìn về phía này, hắn sẽ thấy tôi khá rõ vì đèn đang bật và rèm thì mở. Chậm rãi với tay ra, không rời mắt khỏi hắn, tôi tắt đèn đi.
Nghi phạm, tôi đã gọi hắn như thế rồi, sau đó dùng vai huých vào cánh cửa. Hắn lặp lại hành động đó, lần này mạnh hơn, tôi rùng mình khi vai hắn chạm vào cửa. Không ăn thua. Hắn thử lần nữa, lùi lại, rồi đi về phía cửa sổ, khum tay quanh mắt và nhòm vào trong.
Đối với tôi, tất cả những việc này đều có vẻ quá đáng ngờ. Chắc chắn là tên này cố mở cửa sổ. Lần nữa, không có tí may mắn nào. Có lẽ, phải, tôi đã xem quá nhiều tập phim truyền hình Luật pháp và trật tự, bạn của phụ nữ độc thân mọi nơi, nhưng trường hợp này thì lại rõ như ban ngày. Một tội ác đang diễn ra ở ngôi nhà trống kế bên. Hẳn là điều này chẳng tốt đẹp gì. Nhỡ may tên trộm lại đằng này thì sao? Tuổi đời đã lên hai, nhưng Angus chưa bao giờ được làm thử bài kiểm tra bảo vệ căn nhà này cả. Nhá giày và lăn giấy vệ sinh, đó là những gì nó sành sỏi. Bảo vệ tôi khỏi một gã đàn ông tầm trung? Không chắc lắm. Và liệu tên trộm có ở tầm trung không? Với tôi hắn trông có vẻ vạm vỡ. Khá là săn chắc.
Tôi để cho chuỗi hình ảnh rùng rợn lướt qua đầu và nhận thức được cơ hội mong manh chúng thành hiện thực. Gã đàn ông, giờ đang thử khung cửa sổ khác, có lẽ không phải là một tên sát nhân đang tìm nơi để giấu xác. Hắn có lẽ không có gói heroin trị giá một triệu đô la nào trong xe. Và tôi hy vọng, một cách khá mãnh liệt, rằng hắn không có kế hoạch tới một phụ nữ tầm trung trong một cái hố dưới tầng hầm và chờ cho cô nàng sụt đủ cân để hắn có thể dùng da cô may thành một cái áo mới, như cái gã trong phim Sự im lặng của bầy cừu.
Tên trộm thử mở cửa lần thứ hai. Được rồi, anh bạn, tôi nghĩ. Thế là đủ lắm rồi. Đã đến lúc để gọi nhà chức trách. Ngay cả nếu hắn không phải một tên sát nhân, rõ ràng hắn đang tìm một ngôi nhà để đục khoét. Có đúng là động từ không nhỉ? Đục khoét? Từ này nghe thật nhộn. Ừ thì quả là tôi có làm hai ly rượu gin với tonic tối nay (hay là ba nhỉ?),và uống thì không phải là sở trường của tôi, nhưng sự thật vẫn là thế. Tôi có phân tích kiểu gì thì cái hành động ở nhà bân kia trông cũng vẫn cứ quá đen tối. Gã đàn ông lại biến mất phía sau nhà, chắc là vẫn tìm chỗ để đột nhập vào, tôi đoán vậy. Cái quái gì thế. Đã đến lúc tôi bắt mấy đồng thuế phát huy tác dụng và gọi cho cảnh sát.
“911 xin nghe, xin hãy báo trường hợp khẩn cấp của bạn.”
“Chào, chị khoẻ không?” tôi hỏi.
“Xin hỏi bà có vấn đề gì khẩn cấp không?”
“Ồ, thực ra là, chị biết đấy, tôi cũng không chắc,” tôi trả lời, nheo một mắt lại để nhìn tên trộm rõ hơn. Không thấy gì, hắn đã biến mất phía góc xa của căn nhà. “Tôi nghĩ là căn nhà bên cạnh đang bị trộm. Tôi ở số 34 đương Maple, Peterson. Tên là Grace Emerson.”
“Xin chờ một lát.” Tôi nghe tiếng lạo xạo của bộ đàm đằng sau. “Chúng tôi có một xe tuần tra ở khu vực của bà,” sau một lát cô nói. “Chúng tôi sẽ phái một đơn vị tới ngay bây giờ. Chính xác thì bà nhìn thấy gì?”
“Ừm, ngay bây giờ thì không có gì. Nhưng hắn đang… rình rập, chị biết không?” tôi cau có nói. Rình rập ấy à? Tôi là Tony Soprano(3) chắc? “Ý tôi là, anh ta đang đi vòng xung quanh, cố mở cửa ra vào và cửa sổ. Không ai sống ở đó cả, chị biết đấy.”
(3) Một nhân vật trong loạt phim truyền hình về Mafia The Soprano.
“Cảm ơn bà. Cảnh sát sẽ có mặt ở đó bất cứ lúc nào. Bà có muốn giữ liên lạc không?” cô hỏi.
“Không, không cần đâu,” tôi nói, không muốn tỏ ra quá ăn hại. “Cảm ơn.” Tôi dập máy, có phần cảm thấy thật anh dũng. Người luôn trông chừng cho láng giềng, chính là tôi.
Từ bếp, tôi không trông thấy gã đàn ông nữa, vậy là tôi nhẹ nhàng lách vào phòng ăn (oái, hơi chóng mặt… chắc là do ba ly rượu gin với tonic). Hé nhìn qua cửa sổ, tôi chẳng thấy gì bất thường lúc đó cả. Và tôi cũng không nghe thấy cả tiếng còi hú. Cảnh sát đâu cả rồi? Có lẽ đáng ra tôi nên giữ đường dây. Nhỡ tên trộm nhận ra là chẳng có gì mà ăn cắp ở đằng đó, nhưng rồi lại nhòm ngó sang đây thì sao? Tôi có rất nhiều đồ đẹp đẽ. Cái ghế xô pha kia tiêu của tôi mất gần hai ngàn. Máy tính thì thời thượng. Và sinh nhật năm ngoái, bố mẹ đã tặng cho tôi một chiếc tivi màn hình plasma tuyệt hảo.
Tôi nhìn quanh. Chắc chắn rồi, thế thật là ngốc, nhưng tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu… thực ra thì, không phải là có vũ khí, nhưng cũng là có cái gì đó. Tôi không có khẩu súng ngắn nào, có Chúa chứng giám… tôi không phải kiểu người đó. Tôi liếc nhìn bộ dao của mình. Không. Như thế có vẻ hơi quá đà, ngay cả với tôi. Vẫn biết là tôi có hai khẩu súng trường Springfield trên gác mái, chưa kể đến một cái lưỡi lê, cùng với tất cả các phụ kiện thời Nội chiến khác, nhưng chúng tôi lại không dùng đạn, và dù trong mấy màn tái hiện trận chiến, tôi có tỏ vẻ khoái chí đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể hình dung ra nổi cảnh đâm lê vào ai đó.
Rón rén ra khỏi phòng khác, tôi mở tủ và xem xét các lựa chọn của mình. Mắc treo, không ăn thua. Ô, quá nhẹ. Nhưng khoan đã. Kìa, ở phía sau, là cây gậy chơi hockey cũ từ hồi trung học của tôi. Toi đã gữ nó trong suốt những năm qua vì nhiều lý do tình cảm, ôn lại quãng thời gian ngắn ngủi làm vận động viên của mình, và giờ thì tôi thấy mừng. Không hẳn là một thứ vũ khí, nhưng ít nhiều cũng dùng để tự vệ được, Hoàn hảo.
Angus đang ngủ trong bếp, trên giường của nó, một tấm nệm nhung đỏ trong một chiếc giỏ bằng liễu gai. Nó nằm ngửa, mấy cái chân trắng bông giơ lên không, mấy chiếc răng nhỏ ở hàm dưới khoá cứng lấy hàm trên. Trông nó không có vẻ sẽ có ích nhiều trong trường hợp nhà bị đột nhập. “Cứng cỏi lên, Angus,” tôi thì thầm. “Dễ thương không phải là tất cả, mày biết đấy.”
Nó hắt hơi, tôi cúi xuống. Tên trộm có nghe thấy không? Mà nếu thế, hắn có nghe tôi nói chuyện điên thoại không? Tôi nhìn ra cửa sổ phòng ăn cầu may. Vẫn không có bóng cảnh sát nào. Cũng chẳng có động tĩnh gì từ phía nhà bên. Có khi hắn đi mất rồi.
Hay là đang tới. Đang đi tới chỗ tôi. À thì, tới chỗ đồ của tôi. Hoặc tôi. Ai mà biết được.
Tôi thấy trấn tĩnh hơn nhờ cầm chắc cây gậy hockey. Có lẽ mình nên trườn lên nhà, chui vào tầng áp mái và khoá trái cửa, tôi nghĩ. Ngồi bên cạnh máy khẩu súng trường đó, không có đạn cũng được. Chắc chắn cảnh sát có thể xử lý tên trộm nhà bên. Vừa nói đến cảnh sát, một chiếc xe tuần tra đen trắng lướt xuống phố, đỗ ngay trước cửa nhà của gia đình Darren. Tuyệt. Tôi an toàn rồi. Tôi rón rén vào phòng ăn, xem liệu có trông thấy Ngài Kẻ Trộm không.
Không. Chẳng có gì. Chỉ có tiếng mấy cành tử đinh hương lào rào cọ vào cửa sổ. Nói tới cửa sổ. Bố đã đúng. Chúng cần phải được thay. Tôi có thể cảm thấy luồng không khí, mà trời thì không gió đến thế. Hoá đơn sưởi năm nay của tôi đã cao chết người rồi.
Ngay lúc đó, vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ. A, cảnh sát. Ai bảo họ sẽ không bao giờ có mặt khi bạn cần tới họ? Angus bật dậy như bị giật điện và lao tới cửa, nhảy lên sung sướng, bật tưng tưng, cả bốn chân đều không chạm đất, sủa loạn xị. Ẳng! Ẳngẳngẳngẳngẳngẳng! “Suỵt!” tôi bảo nó. “Ngồi xuống. Ở đó. Bình tĩnh nào cún yêu.”
Vẫn cây gậy trong tay, tôi mở cửa trước.
Không phải cảnh sát. Tên trộm đang đứng ngay trước mặt tôi. “Chào,” hắn mở lời.
Tôi nghe thấy tiếng chiếc gậy đập vào hắn trước khi nhận ra mình đã di chuyển, rồi bộ não tê dại của tôi nhận thức tất cả mọi thứ cùng một lúc – âm thanh trầm đục của gỗ đập vào người. Cảm giác rung bật trở lên cánh tay. Biểu hiện sững sờ trên mặt tên trộm khi giơ tay lên che mắt. Chân tôi run lên. Cái bộ dạng sụp xuống của tên trộm. Tiếng sủa cuồng loạn của Angus.
“Ối chao,” tên trộm kêu lên yếu ớt.
“Lùi lại,” tôi rít lên, chiếc gậy hockey vung vẩy trên tay. Toàn bộ cơ thể tôi run lên đầy bạo lực.
“Chúa ơi, cái cô này,” hắn thì thầm, giọng nói phần nhiều là sự ngạc nhiên. Angus, gầm gừ như một con sư tử nhỏ đang giận dữ, bám lấy tay áo tên trộm và quăng cái đầu nhỏ tới lui, cố gắng phá hoại cái gì đó, đuôi ve vẩy sung sướng, toàn thân run lên vì niềm phấn khích khi bảo vệ cho cô chủ của mình.
Tôi có nên bỏ gậy xuống không? Chẳng phải đó là khoảnh khắc vàng để hắn tóm lấy tôi sao? Liệu đó có phải sai lầm mà hầu hết chị em phụ nữ mắc phải ngay trước khi họ bị ném xuống cái lỗ trong tầng hầm và bị bỏ đói cho tới khi da họ dãn ra không?
“Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”
Phải rồi! Cảnh sát! Ơn Chúa! Hai viên cảnh sát đang chạy qua bãi cỏ nhà tôi.
“Giơ tay lên! Ngay!”
Tôi tuân lệnh, cây gậy hockey trượt khỏi tay, nảy khỏi đầu tên trộm và rơi xuống thềm. “Vì Chúa,” tên trộm rên rỉ nhăn nhó. Angus nhả tay áo hắn ra và thay vào đó, đâm bổ vào cây gậy, hân hoan gầm gừ và sủa ăng ẳng.
Tên trộm liếc mắt lên nhìn tôi. Da quanh mắt hắn giờ đã ngả sang màu đỏ bầm. Và, ôi trời, đó là máu ư?
“Đưa tay lên đầu đi, anh bạn,” một trong hai viên cảnh sát nói, lôi ra chiếc còng tay.
“Không thể tin được chuyện này,” tên trộm nói, tuân theo với (như tôi tưởng tượng) một sự cam chịu chán ngán của người đã từng trải qua việc này trước đây. “Tôi đã làm gì nào?”
Viên cảnh sát đầu tiên không trả lời, chỉ động tách một cái chiếc còng tay. “Xin cô hãy vào trong,” người còn lại nói.
Cuối cùng thì tôi cũng hết cứng đơ trong tư thế tay giơ lên đầu và liêu xiêu đi vào nhà. Angus lôi chiếc gậy hockey theo đằng sau tôi trước khi bỏ lại nó để lao mấy vòng quanh chân tôi. Tôi đổ sập xuống ghế, kéo con chó vào lòng. Nó liếm cằm tôi đầy khí thế, sủa hai tiếng, rồi cắn lấy tóc tôi.
“Cô là Emerson?” viên cảnh sát hỏi, lẹ làng bước qua cây gậy hockey.
Tôi gật đầu, vẫn còn run bần bật, tim tôi phi nước đại trong lồng ngực như chú ngựa Seabiscuit trong cú rướn cuối cùng.
“Vậy ở đây có chuyện gì?”
“Tôi nhìn thấy người đàn ông đó đột nhập vào căn nhà bên cạnh,” tôi trả lời, gỡ tóc ra khỏi răng Angus. Giọng tôi gấp và cao. “Mà ở đó không có ai sống cả. Vậy nên tôi gọi các anh, và rồi anh ta tới ngay trên thềm nhà tôi. Thế là tôi đánh anh ta bằng cây gậy hockey. Tôi chơi từ hồi trung học.”
Tôi ngồi lại, nuốt nước bọt và liếc nhìn ra cửa sổ, hít vài hơi thật sâu, cố gắng để không thở quá nhanh. Người cảnh sát cho tôi ít phút, tôi vuốt đám lông lởm chởm của Angus, khiến nó sung sướng rên lên khe khẽ. Giờ nghĩ lại chuyện này, tôi thấy có lẽ phang vào tên trộm không hẳn là… việc cần thiết. Rõ ràng là hắn nói “Chào.” Dù sao thì tôi cũng nghĩ thế. Hắn ta nói chào. Trộm có hay chào nạn nhân của mình không nhỉ? Xin chào, tôi rất muốn cướp nhà của bạn. Như thế có được không?
“Cô ổn chứ?” viên cảnh sát hỏi. “Anh ta có làm cô bị thương không? Có đe doạ cô không?” Tôi lắc đầu. “Sao cô lại mở cửa? Làm thế thật là không thông minh chút nào?” Anh ta cau mày không đồng ý.
“Ừ, à, tôi đã nghĩ đó là các anh. Tôi nhìn thấy xe của các anh. Và, không, anh ta không làm tôi bị thương. Anh ta chỉ…” nói xin chào. “Trông anh ta, ừm,… đáng nghi? Kiểu thế? Anh biết đấy, anh ta đã lẩn quất quanh ngôi nhà đó, chỉ vậy thôi. Lén lút và nhìn ngó, kiểu như là nhìn lén? Và chẳng có ai sống ở đó cả. Không ai sống ở đó kể từ khi tôi tới đây. Và tôi thực sự không cố tình đánh anh ta.”
Có lẽ, tôi nói nghe không thông minh chút nào!
Viên cảnh sát nhìn tôi hồ nghi và viết mất thứ vào cuốn sổ nhỏ màu đên. “Mới đây cô có uống rượu không?” anh ta hỏi.
“Một chút xíu,” tôi trả lời đầy tội lỗi. “Tôi không lái xe, tất nhiên rồi. Tôi đã đi dự một đám cưới. Chị họ tôi. Chị ấy cũng không tử tế lắm. Dù sao thì tôi cũng đã uống một ly cocktail. Rượu gin với tonic. À, thực ra thì khoảng hai ly rưỡi. Cũng có thể là ba?”
Anh cảnh sát gập cuốn sổ lại và thở dài.
“Butch?” Viên cảnh sát thứ hai thò đầu vào cửa. “Chúng ta có vấn đề rồi.”
Anh cảnh sát thứ hai nhìn tôi thương hại. “Không, thưa cô, anh ta đang ngồi trên bậc cấp nhà cô. Chúng tôi đã còng tay anh ta rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả. Butch, cậu ra đây một chút được không?”
Butch đi ra, súng loé lên dưới ánh đèn. Ôm chặt Angus, tôi rón rến đi ra cửa sổ phòng khách và mở hé tấm rèm (lụa thô xanh dương, rất đẹp). Kia là tên trộm, vẫn ngồi trên bậc cấp, quay lưng lại phía tôi, trong khi sĩ quan Butch cùng đồng sự hội ý.
Giờ, không còn thấy sợ hãi cực độ, tôi nhìn kỹ hắn. Mái tóc nâu ôm lấy đầu, có vẻ hấp dẫn, thật sự. Vai rộng… thật may là tôi không dính vào ẩu đả với anh ta. Thật ra, ý tôi là lún sâu hơn vào ẩu đả. Cánh tay vạm vỡ, thể hiện qua độ căng của vải quanh bắp tay. Cũng có thể đó chỉ là vì cái tư thế bị còng tay ra sau lưng mà thôi.
Như thể cảm nhận được sự có mặt của tôi, tên trộm quay về phía tôi. Tôi né khỏi cửa sổ, nhăn mặt. Mắt anh ta sưng vù. Khỉ thật. Tôi không hề có ý định đánh anh ta. Tôi không có kế hoạch gì hết, thực sự là thế… chỉ hành động bột phát lúc đó, tôi đoán vậy.
Sĩ quan Butch quay trở vào.
“Anh ta có cần chút đá không?” tôi thì thầm.
“Anh ta sẽ ổn thôi, thưa cô. Anh ta nói là anh ta sống ở nhà bên, nhưng chúng tôi sẽ đưa anh ta về đồn và xác minh câu chuyện của anh ta. Cô có thể cho tôi thông tin liên hệ không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi trả lời rồi ghi lại số điện thoại của mình. Bấy giờ mấy lời của anh cảnh sát mới ngấm. Sống ở nhà bên.
Có nghĩa là tôi vừa hành hung hàng xóm mới của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]