Ngũ Hạ Liên cũng không bị bất ngờ, chỉ là bỡn cợt nói, “ Hoá ra ngày đó người lén nhìn trộm ở trong gian cầu thang bộ là em.”
“Nhìn……. trộm?” Cố Hiểu Thần nghĩ đến từ này, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô có chút hoang mang, vội vàng nói, “Liên thiếu gia, ngày đó tôi thật sự không phải là cố ý. Tôi chỉ là vừa đúng lúc đi vào trong sảnh cầu thang bộ, không có nghĩ đến trong căn phòng nhỏ sẽ có người, cũng không nghĩ đến… Nói tóm lại, tôi thực sự không phải là có ý tứ muốn đi xem trộm.”
Nếu sớm biết sẽ gặp phải anh, cô nhất định sẽ tránh cho thật xa ! Cố Hiểu Thần cắn răng nghĩ thầm.
Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dạng chán nản muốn chết của cô thì không cảm thấy thú vị nữa. một tay sờ cằm, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi.”
Ánh mắt của anh thật khiến người ta khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cả người rơi vào trạng thái bối rối. Trong đầu chợt xẹt qua cả trăm phương pháp giải quyết, cuối cùng chỉ có một cách. Cho dù cô rất muốn giữ lại phần công việc này, nhưng cũng không còn cách nào nữa. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến anh, ánh mắt lấp lánh cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh.
“Tôi sẽ chủ động đưa đơn từ chức.” Cô nhẹ giọng nói, nắm chặt mắt kính gọng đen trong tay.
Không khí dường như đều muốn ngưng lại, yên tĩnh không có tiếng động.
Ngũ Hạ Liên bỗng cười nhẹ thành tiếng, tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/228183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.