Hai người gần như lập tức đi ngay ra ngoài, Thẩm Nhược ôm túi đồ trang điểm, không cam lòng nói, “ May mà tớ biết một chỗ không có người quấy rầy lại còn yên tĩnh ! Hiểu Thần, chúng ta đi !” “Đi đâu vậy?” Cố Hiểu Thần vô cùng ngạc hiên hỏi. Cố Hiểu Thần đã bị Thẩm Nhược kéo đến chỗ cầu thang bộ, vừa định đẩy cửa đi vào, điện thoại đi động vang lên. Thẩm Nhược nhận cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Thần nói, “Em họ của mình đến lấy đồ, mình đi đưa đồ cho em ấy. Cậu đi vào trong đó đợi mình, mình lập tức đến ngay !” “Thẩm Nhược …….” Cố Hiểu Thần nghĩ muốn từ chối, nhưng Thẩm Nhược đã cầm túi trang điểm nhét vào trong ngực cô, xoay người chạy đi. Cố Hiểu Thần nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, đành phải đi vào trong phòng cầu thang bộ. Một cánh cửa ngăn chặn mọi ồn ào náo động, e rằng đây là yên tĩnh nhất ở Ngũ thị. Đột nhiên, Cố Hiểu Thần nghe thấy một trận tiếng thở dài rên rỉ phát ra từ phía phòng cất đồ tạp vụ trong gian cầu thang bộ, lúc này mới phát hiện cửa phòng không đóng chặt, mở ra một khe hở, giọng nói mập mờ không rõ của người phụ nữ mơ hồ vang lên, “Anh không thích giữ em ở lại công ty … vậy người ta có thể từ chức mà …” “Bởi vì anh … em cái gì cũng đều nguyện ý …” “Liên …” Một tiếng gọi sau cùng của người phụ nữ, khiến cả người Cố Hiểu Thần kinh động. Cố Hiểu Thần có ý nghĩ muốn rời khỏi chỗ này, vội vàng lùi về sau một bước, nhưng lại đụng phải bình chữa cháy trong góc. “Ai đang ở ngoài đó !” Người đàn ông chất giọng trầm khàn chất vấn, kèm theo tiếng tiếng la kinh hô của người phụ nữ. Trong lúc hoảng loạn, Cố Hiểu Thần đẩy cửa chạy đi. Nhưng mắt kính của cô bởi vì động tác kịch liệt, đột ngột rời từ sống mũi xuống mặt đất, một chân cô giẫm xuống, một tiếng 'rắc' vỡ vụn, nhưng lại không thể để ý đến mắt kính nữa.
Một giây tiếp theo, cửa phòng cầu thang bộ lần nữa bị người đẩy ra. Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chợt xuất hiện, anh vừa cúi đầu, thoáng thấy thấu kính thuỷ tinh bị vỡ vụn ở hành lang. *** Cố Hiểu Thần hoang mang về đến phòng làm việc, lập tức lấy ra mắt kính dự phòng đeo lên. Nhưng mà tim đập nhảy lên không ngừng, cô đưa tay che ngực, lại nghĩ đến anh ta sẽ đi kiểm tra ngay lúc này, đành phải nói dối chủ quản thân thể không được thoải mái, trốn đến phòng nghỉ. Không qua bao lâu, toàn bộ các nhân viên của các bộ phận đều đã sẵn sàng tiếp đón. “Liên thiếu gia đến rồi ! Mọi người chào mừng !” Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nhìn quét qua mọi người, ánh mắt ẩn sâu, thậm chí khuôn mặt còn mang theo nụ cười hút hồn, trầm giọng nói, “Chào mọi người, buổi chiều tốt lành. Sự thành công của Ngũ thị không thể không có sự đóng góp của mỗi người các bạn, thời gian sau này, cũng hy vọng mọi người vẫn tiếp tục cùng nhau cố gắng.” Bỗng nhiên, ánh mắt anh có chút căng thẳng, “Buổi họp báo cuối tuần tới, không được phép có bất kỳ sai sót nào.” “Vâng ! Liên thiếu gia !” mọi người chợt cảm thấy ngột ngạt, bí bách. Cuộc kiểm tra của Ngũ Hạ Liên tuyệt đối sẽ không kéo dài quá năm phút. Các nhân viên nữ hao phí hết tâm tư trang điểm, trông mong háo hức nhưng lại kết thúc trong thất vọng. Do là nhân viên mới, Thẩm Nhược đứng ở tận phía sau cùng. Cô không ngừng nhìn chằm chằm Ngũ Hạ Liên, kỳ vọng anh sẽ chú ý đến mình. Nhưng mãi đến khi kết thúc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không lướt về phía cô. Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi vào thang máy, một đoàn người theo bên người cũng đi đến phía sau lưng anh. Cửa thang máy nháy mắt đóng lại, Cố Hiểu Thần vừa vặn đi ra. Sau khi quay trở lại phòng làm việc, Thẩm Nhược nhìn thấy cô kêu lên, “Hiểu Thần ! Cậu đã đi đâu vậy !”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]