Anh gầm lên như vậy, Cố Hiểu Thần khóc càng thêm dữ. Nước mắt giống như sợi dây ngọc trai bị đứt, không ngừng rơi xuống. Anh chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm cô thật chặt vào trong lòng. Giọt nước mắt của cô nhỏ vào cổ anh, vô cùng nóng bỏng, thiêu đốt da thịt anh, khiến cho anh cảm thấy một trận đau đớn.
Lúc này, anh thậm chí còn không dám lau nước mắt cho cô, chỉ sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt thương tâm của cô.
Điều đó khiến cho anh không biết nên làm thế nào.
Ngũ Hạ Liên thật nhẹ nhàng, cẩn thận ôm cô, cố gắng không làm tổn thương cô, trầm giọng nói, “Ở lại bên cạnh anh nhé, Thần Thần.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, thật vô cùng dễ chịu.
Khuôn ngực rộng rãi ấm áp của anh, có một loại cảm giác yên tâm vững chắc.
Giọng nam trầm thấp của anh có phần hơi khàn, quanh quẩn ngân nga vang lên bên tai cô.
Nước mắt của Cố Hiểu Thần chảy dài trên cổ, khóc nức nở, tiếng khóc càng nghẹn ngào. Chợt lúc này, tay cô hơi động, muốn ôm lấy anh, giống như ôm một ngôi nhà. Nhưng tay nhỏ của cô, lại chần chừ do dự đưa ra, càng chần chừ không dám ôm anh.
Cô biết sau khi ôm rồi, từ nay về sau sẽ là mãi mãi không thể quay đầu lùi bước được nữa.
Đoá hoa bên vực thẳm…………. cô vẫn không dám bước đến, vẫn là rũ tay xuống.
Cố Hiểu Thần nuốt chua xót xuống, nuốt nước mắt xuống, nhẹ giọng thì thào, “Anh buông em ra……… buông em ra…….”
“Thần Thần?” Ngũ Hạ Liên nghẹn giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042992/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.