Chương trước
Chương sau
Anh gầm lên như vậy, Cố Hiểu Thần khóc càng thêm dữ. Nước mắt giống như sợi dây ngọc trai bị đứt, không ngừng rơi xuống. Anh chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm cô thật chặt vào trong lòng. Giọt nước mắt của cô nhỏ vào cổ anh, vô cùng nóng bỏng, thiêu đốt da thịt anh, khiến cho anh cảm thấy một trận đau đớn.
Lúc này, anh thậm chí còn không dám lau nước mắt cho cô, chỉ sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt thương tâm của cô.
Điều đó khiến cho anh không biết nên làm thế nào.
Ngũ Hạ Liên thật nhẹ nhàng, cẩn thận ôm cô, cố gắng không làm tổn thương cô, trầm giọng nói, “Ở lại bên cạnh anh nhé, Thần Thần.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, thật vô cùng dễ chịu.
Khuôn ngực rộng rãi ấm áp của anh, có một loại cảm giác yên tâm vững chắc.
Giọng nam trầm thấp của anh có phần hơi khàn, quanh quẩn ngân nga vang lên bên tai cô.
Nước mắt của Cố Hiểu Thần chảy dài trên cổ, khóc nức nở, tiếng khóc càng nghẹn ngào. Chợt lúc này, tay cô hơi động, muốn ôm lấy anh, giống như ôm một ngôi nhà. Nhưng tay nhỏ của cô, lại chần chừ do dự đưa ra, càng chần chừ không dám ôm anh.
Cô biết sau khi ôm rồi, từ nay về sau sẽ là mãi mãi không thể quay đầu lùi bước được nữa.
Đoá hoa bên vực thẳm…………. cô vẫn không dám bước đến, vẫn là rũ tay xuống.
Cố Hiểu Thần nuốt chua xót xuống, nuốt nước mắt xuống, nhẹ giọng thì thào, “Anh buông em ra……… buông em ra…….”
“Thần Thần?” Ngũ Hạ Liên nghẹn giọng gọi tên cô, giống như muốn làm lung lay sự kiên định của cô.
Nhưng cô cắn cánh môi, vẫn nói câu nói đó, “Anh buông em ra………..”
Cơn tức giận trong lồng ngực không có cách nào tan biến được, đôi mắt Ngũ Hạ Liên bởi vì phẫn nộ mà đỏ ngầu, giọng anh u ám mắng, “Cố Hiểu Thần, em thật sự cho rằng anh không phải em thì không thể sao?”
Cố Hiểu Thần bởi vì lời nói của anh mà chợt ngột ngạt, anh đột nhiên ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt sưng tấy lên vì khóc của cô. Tức giận nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nặng nề hôn môi cô, lưỡi của anh tiến quân thần tốc, khuấy động một trận trong khoang miệng của cô, khiến cho cô khó chịu phát ra tiếng nghẹn ngào, gần như sắp ngạt thở. Bàn tay lớn của anh mở áo ngủ của cô, cúi đầu bắt đầu hôn lên cổ cô.

Hôn hết lượt này đến lượt khác, cắn lên da thịt cô, xem cô như đồ chơi để phát tiết.
Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, Cố Hiểu Thần vặn vẹo người né tránh. Nhưng cô không biết, sự vặn vẹo này của mình, sẽ chỉ khiến “cuộc chiến” càng lúc càng khốc liệt.
“Em đã đi quá xa rồi!” Anh u ám gầm gừ, cả người ngạo mạn đến kinh hãi.
“Roẹt-------" Chiếc tạp dề trên người cô bị xé toạc, bàn tay lớn của anh thăm dò về phía nội y của cô.
Còn cô đột ngột mở miệng, bất lực thì thầm gọi cái tên kia, “A Hạ………..”
Ngũ Hạ Liên đột nhiện dừng tay, chỉ nhìn thấy cô ở dưới thân đang run rẩy. Cô bé bỏng như vậy, nhỏ nhắn như vậy, nhỏ đến nỗi đáng thương. Bộ dạng gầy yếu của cô, làm thế nào lại khiến anh muốn ức hiếp, muốn chiếm lấy. Hai tay anh chống người lên, nhìn xuống cô ở dưới thân.
Đột nhiên yên tĩnh, dường như như im lặng như tờ.
“Căn hộ không cần e thu dọn, cơm cũng không cầu nấu cho anh nữa.” Ngũ Hạ Liên hơi nheo mắt, trầm giọng nói, “Sau này em tránh xa anh một chút, càng xa càng tốt. Đừng để anh chạm được vào em, nếu không………..” Anh dừng lại một chút, tà khí cười, “Đừng trách anh làm ra chuyện gì với em.”
Tầm nhìn có chút mơ hồ, Cố Hiểu Thần không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của anh, cũng không có cách nào nhìn rõ nét mặt của anh. Nhưng giọng nói của anh, lạnh lùng mấy phần, giống như băng lạnh vậy. Cô ngây ra, cơ thể giống như không còn là của mình nữa, một động tác cũng không cử động được.
“Còn không đi? Vậy thì tiếp tục!” Ngũ Hạ Liên châm chọc nói, bàn tay lớn lại bắt đầu có hành động, nhưng lại cố ý chậm nửa nhịp.
Đầu Cố Hiểu Thần liền nóng lên, cuối cùng cũng có động tác. Từ dưới cánh tay của anh sợ hãi chui ra, túm chặt áo ngủ lộn xộn của mình, cô co giò chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy ra khỏi căn hộ. Trong không khí có một cơn xáo động, ga trải gường đã quấn vào nhau, tạo thành những nếp nhăn, còn có dấu vết cô ấn vào, lưu lại mùi hương của cô.
Thậm chí là……….. nước mắt mặn đắng.
Ngũ Hạ Liên im lặng nằm trên chiếc giường lớn này, qua một lúc lâu, anh mới ngồi dậy đi ra khỏi phòng ngủ và khoá cửa căn hộ lại. Châm một điếu thuốc, đặt ở một bên môi hút. Anh đi về phía sô pha ở phòng khách, ngã ngồi lên sô pha. Nhưng càng hút càng thấy bực bội, giống như một hơi thở sao cũng không nuốt xuống được, không có cách nào xua tan được nỗi cô đơn.
Anh nhìn điếu thuốc ở giữa những ngón tay, chất nicotin vậy mà không còn tác dụng.

Trong căn phòng trên tầng áp mái, Cố Hiểu Thần ôm lấy bản thân, khóc cả đêm. Khóc đến khi kiệt sức, cô không chống lại được cơn mệt mỏi cuối cùng mới dần dần ngủ thiếp đi.
Sao trên bầu trời đêm dày đặc, sau đêm tối lại là bình minh nhưng có chút không bình lặng.
***
Ánh nắng vàng rực rỡ soi sáng khắp nơi, người lang thang trong khu rừng giống như con thú bị mắc kẹt. Mất đi thú tính, sẽ phải thích nghi với mọi hoàn cảnh. Không còn phản kháng, móng vuốt sắc bén bị mài phẳng. Ở một toà nhà cao tầng, nam nữ ra ra vào vào. Trong phòng làm việc bộ phận của một toà nhà nào đó, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
“Reng reng reng-----------"
“Xin chào, đây là bộ phận ngân hàng đầu tư của công ty Ngân hàng thương mại.” Cô gái lễ tân bắt máy mỉm cười nói.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng đến không thể nhẹ hơn, có chút hư vô, “Tô tiểu thư, tôi là Cố Hiểu Thần. Điện thoại của quản lý Thái không gọi được, cô giúp tôi nói với quản lý Thái một tiếng, hôm nay người tôi có chút không thoải mái, cho nên không đến công ty được. Hôm nay tôi xin nghỉ.”
“À, được, trợ lý Cố.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, trợ lý Cố, cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi nhé.”
“Tạm biệt.”
Cố Hiểu Thần vào lúc này, cô đang cầm điện thoại trên tay và đứng trước biệt thự của Châu gia. Nhẹ giọng cảm ơn rồi cúp cuộc gọi. Cô cho điện thoại vào túi đeo, mím môi bất an đi về phía Châu gia. Cô trước giờ vẫn không thích đi đến chỗ này, cô không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Châu gia.
Băng qua đường, biệt phủ nhà họ Châu đã gần ngay trước mắt.
Cô đưa tay nhấn cuông, trái tim có chút không thể bình tĩnh được. Nhưng không đợi cô mở miệng, đã có người mở cửa.
Người giúp việc trong biệt thự nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Cố tiểu thư, thiếu gia có lời mời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.