Thân hình anh chắn ở cửa thang máy, thang máy kẹt ở tầng cao nhất không đi xuống được. Cố Hiểu Thần bị anh ôm chặt trong ngực, nhưng cái ôm luôn độc đoán của anh lúc này lại mang đến một cảm giác khác thường, khiến cho cô cảm thấy có chút ngột ngạt. Loại ngột ngạt này không phải bởi vì không hít thở được, mà là bởi vì ánh mắt lúc nãy của anh.
Ánh mắt đó, giống như sau khi tạm biệt ở sân bay ngày đó, hiu quạnh giống như sao băng rơi trong bầu trời đêm.
Cố Hiểu Thần không biết nên làm thế nào, phản kháng và giẫy dụa dần dần ngừng hẳn.
Muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có lập trường.
Tay cô vẫn còn đang cầm bịch rác, đeo tạp dề toàn mùi dầu mỡ, hơi cau mày, giống như tìm được chủ đề, nhẹ giọng nói, “Trên người em hơi bẩn……”
“Một lát là được, chỉ cần một lát.” Giọng Ngũ Hạ Liên càng lúc càng trầm thấp, đầu anh chôn sâu trên cổ cô, ngửi mùi hương của cô. Trong không gian chật hẹp này, cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cô, cô nhỏ nhắn khiến anh đột nhiên cảm thấy chỗ trống và sự bàng hoàng kia giảm đi một ít.
Cô do dự đưa tay ra, bám vào tay cánh anh.
Anh như vậy………. giống như một đứa trẻ. Một đứa trẻ lớn.
Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng hít thở của anh vang lên bên tai.
“Các người có thể nhường đường một chút không?” Phía sau truyền đến tiếng của phụ nữ, dĩ nhiên là người cũng sống ở tầng này.
Cố Hiểu Thần hơi xấu hổ, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042982/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.