Ánh sáng trong đại sảnh rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu xuống, âu phục trên người anh, ngay cả tóc cũng bị nhuộm màu vàng nhàn nhạt. Anh được tắm trong ánh sáng vàng, thân hình cao gầy hơi khom xuống để tương xứng với chiều cao của cô, không tạo cho cô áp lực quá lớn, động tác tinh tế cũng lộ ra một mặt ôn nhu dịu dàng.
Đôi mắt Ngôn Húc Đông thâm thuý, tập trung ánh hào quang, môi mỏng khẽ mở, dịu dàng cất tiếng chào, “Hi.”
“Hi.” Cố Hiểu Thần ngây người đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Ngôn Húc Đông đã đi hơn ba tháng rồi, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô?
Khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên kia lộ ra nụ cười, Cố Hiểu Thần cười ngượng ngùng, “Đã lâu không gặp.”
“Thật sự là đã lâu không gặp.” Ngôn Húc Đông trêu chọc nói, nhét bó hoa hồng lớn trong tay vào người cô. Cố Hiểu Thần không đoán trước được thì bó hoa đã nằm ở trong tay cô rồi, cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía anh, anh lại cười nói, “Quà gặp mặt. Thích không?”
“Thích, nhưng….” Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, sao lại tuỳ tiện tặng hoa hồng?
“Thích thì tốt. Có phải là đang định đi ăn không? Anh mời em ăn cơm.” Ngôn Húc Đông cởi mở nói, cắt ngang lời nói của cô. Anh phóng khoáng khoác vai cô, cử chỉ vẫn giống như trước kia. Anh căn bản không quan tâm ở đây còn có nhiều người đang nhìn như vậy, tự nói chuyện rồi tự mình dẫn cô ra khỏi toà nhà.
“Trợ lý Cố……….” Đồng nghiệp gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042980/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.