Giọng nam trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, mùi thuốc lá quen thuộc trên người bao vây lấy cô. Trong khoảnh khắc đó, Cố Hiểu Thần cảm thấy tim mình đột nhiên gợn sóng, giống như bị ai đó ném một viên đá vào trong hồ, cứ như vậy cuộn trào lay động. Nhưng vừa ở giây tiếp theo đã bình lặng không một gợn sóng, như thể chưa từng có một cơn đau nhói.
Anh…………. nói cái gì?
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, nhẹ nàng nâng lên để cô đối diện với anh.
Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên chiếm hoàn toàn nhãn cầu của cô, đôi mắt màu hổ phách có sức hút lạ thường, đủ để khiến người ta rơi vào trầm mê rồi đắm chìm, anh sâu xa mở miệng, hỏi lại một lần nữa, “Ở lại bên cạnh anh thì thấy thế nào?”
Đôi mắt Cố Hiểu Thần trong veo, nhưng nét mặt lại là bàng hoàng bối rối.
Dường như anh ấy đang nói chuyện trên trời.
Im lặng một lúc lâu, cô hơi cong khoé môi, điệu bộ hờ hững, nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn.”
Đôi mắt Ngũ Hạ Liên ngày càng thâm sâu, bị cô nhìn chằm chằm, giọng điệu đó, ngữ khí đó thật là tự phụ đến cực điểm, “Cho anh lý do.”
Lý do? Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút nực cười, nên cô nhẹ cười rồi nói, “Không có lý do.”
“Cùng anh có chỗ nào không tốt? Em muốn cái gì anh cũng có thể cho e cái đó!” Ngũ Hạ Liên cau mày kiếm, giọng nam ngày càng thấp đi mấy phần. Cô đột ngột giơ tay, hất tay anh ra. Bàn tay to của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042960/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.