Hoá ra, hoá ra sớm đã kết thúc rồi.
Cô đang mong đợi điều gì. Cô còn đang mong đợi điều gì. Thật là sự mong đợi nực cười, Cố Hiểu Thần nực cười. Ngay cả những hồi ức cũng đều cảm thấy có chút nực cười. Anh không hề có tim, cô vì cái gì vẫn phải nghiêm túc. Đột nhiên nghe thấy âm thanh vỡ nát, tim của cô, bị anh bóp nát rồi.
Khuyết một chỗ, không có cách nào sửa lại được.
Cô cũng không cần cho là thật nữa.
Vì vậy cứ xem như là một giấc mơ đi.
Tỉnh mộng rồi. Cô cũng nên đi rồi. Nên đi rồi.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Hiểu Thần mờ mịt bơ vơ, vẻ mặt đó giống như đứa trẻ gặp phải câu hỏi không có cách nào trả lời, ngây ngốc nhìn anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không có tiêu cự nữa, tan rã, trống rỗng. Chết lặng một lúc lâu, đôi mắt dưới mắt kính gọng đen lúc này mới chớp nháy, giống như xoá đi thứ gì đó, đôi mắt cô càng thêm rõ ràng rực rỡ, loá mắt không gì sánh được.
“Liên thiếu gia, tôi ra ngoài đây.” Khoé môi hơi cong lên, giọng nói của cô bình tĩnh dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
Sự điềm tĩnh khác thường của cô lại khiến ánh mắt Ngũ Hạ Liên chợt căng thảng, nhìn cô xoay người, anh lạnh lùng quát, “Đợi đã!”
Cố Hiểu Thần xoay người lại, điềm đạm mỉm cười đối mặt với anh. Khoé miệng cô cong lên một vòng cung, vẻ mặt long lanh toả sáng, đôi mắt chói loá, còn có thái độ vô vị……. tất cả những điều đó lại khiến anh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042955/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.