Có người ấn chuông cửa phòng, “Dinh dong---------------”
“Em đi mở cửa.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Vừa mở cửa, nhìn thấy Lôi Thiệu Thành đứng ngoài cửa, nhìn thấy đó là anh, cô cười, đứng qua một bên mời anh vào.
Lôi Thiệu Thành đi về phía phòng khách, ngồi xuống sô pha trước mặt Ngũ Hạ Liên. Liếc nhìn cuốn tạp chí tuần san đặt trên bàn trà, ánh mắt đen thâm thuý rực rỡ hút hồn, khuôn mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười. Thậm chí ngay cả mày kiếm dưới mái tóc đen cũng có một nụ cười tà ác, nét mặt phóng khoáng.
“Góc chụp rất tốt.” Lôi Thiệu Thành liếc trang bìa tạp chí, giọng nhẹ bay bổng.
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, nhưng lại nói với Cố Hiểu Thần, “Vào trong đi!”
Cố Hiểu Thần giật mình, lúc này mới hiểu là anh đang nói với mình. Lịch sự nhẹ gật đầu với người mới đến, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Đưa tay đóng cửa lại, Cố Hiểu Thần đi đến cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn phong cảnh của Paris. Nhưng trong tâm trí lại tái hiện lời nói của anh-------- không hề có một lời gì giới thiệu.
Cách nói lạnh nhạt từ trước đến giờ đều như vậy, khiến cho lòng cô cảm thấy bức bối.
Trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên ngưng mắt, lạnh giọng hỏi, “Không phải đã nắm trong tay rồi, còn giữ tôi ở lại đó làm gì?”
“Daisy?” Lôi Thiệu Thành trầm giọng lẩm nhẩm một cái tên, thái độ thờ ơ, “Phụ nữ không thể dỗ dành, không thể sủng ái, không thể nuông chiều, càng huống hồ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042948/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.