Chương trước
Chương sau
“Em?” Ánh mắt Cố Hiểu Thần càng thêm vô tội, hoài nghi lẩm bẩm.
“Giải thích rõ cho anh!” Ngũ Hạ Liên cau mày, nghiến răng quát. Anh không bao giờ mong đợi, sau cặp mắt kính của cô, vậy mà lại là dung mạo xinh đẹp loá mắt đến như vậy. Từ trước đến giờ chỉ cho rằng cô có ngoại hình tầm thường, một cô gái không có điểm gì đặc biệt. Cặp kính đen đó thật sự là lợi hại đến chết tiệt, che giấu toàn bộ sự xinh đẹp của cô ấy.
Cô ở trước mắt, thật sự khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Cố Hiểu Thần ngây ngô nhìn anh, vừa mới định mở miệng nói cái gì, nhưng lại có người dẫn theo bạn gái đồng hành đến.
Giọng của Lôi Thiệu Thành từ phía sau Ngũ Hạ Liên vang lên, mang theo mấy phần đùa cợt, vô cùng thoải mái, “Liên, không giới thiệu bạn gái đồng hành của cậu một chút à.”
Ngũ Hạ Liên nghiêng người quay đầu, Cố Hiểu Thần lúc này mới nhìn thấy người đến.
Đó là người đàn ông soái khí anh tuấn không kém, âu phục phẳng tắp, thân hình cao gầy. Một mái tóc dày che trán anh ta nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hai hàng mày kiếm. Khoé miệng của anh ta cong lên thành một nụ cười, một đôi mắt hẹp dài, một dáng vẻ đào hoa thu hút. Ánh mắt anh ta nhìn thì có vẻ tuỳ tiện, nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng sắc bén khiến khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy bản thân mình đang bị soi mói.
Chỉ là ánh mắt của người kia có một sức hút đặc biệt, không phải tự phụ, chỉ thuần tuý là sự tò mò.
Hai người đàn ông đứng cùng nhau, trái lại là ăn ý đến lạ.
Cố Hiểu Thần chú ý đến nét mặt của Ngũ Hạ Liên không còn ngột ngạt nữa, hiển nhiên mối quan hệ của bọn họ không tồi, và chắc chắn không phải là quen biết sơ sơ, mặc dù từ trước đến giờ chưa từng thấy hai người gặp nhau.
Lôi Thiệu Thành nhìn cô mỉm cười, Cố Hiểu Thần lịch sự mỉm cười đáp lại.
Mà nụ cười e thẹn xinh đẹp của cô khiến hàng lông mày đang cau chặt của Ngũ Hạ Liên càng thêm gần nhau hơn.
“Không có gì phải giới thiệu.” Ngũ Hạ Liên chắn ở trước mặt Cố Hiểu Thần, thờ ơ nói.
Lôi Thiệu Thành lại bởi vì động tác của anh đối với người phụ nữ xinh đẹp phía sau lưng anh càng cảm thấy tò mò.
Thật sự là hiếm thấy, từ trước đến giờ không có người phụ nữ nào có thể khiến Ngũ Hạ Liên làm ra chuyện như thế này, anh ta cũng sẽ không khẩn trương vì bất kỳ ai?
Nhưng lời nói của Ngũ Hạ Liên đối với Cố Hiểu Thần mà nói lại mang một tầng ý nghĩa khác. Cô chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, nên dĩ nhiên không cần phải giới thiệu với bạn bè của anh. Vì vậy, cô là không đủ tư cách. Nghĩ như vậy nên trong lòng tự nhiên dâng lên chút chua xót.
Nụ cười của Cố Hiểu Thần có mấy phần ngẩn ngơ, im lặng cúi đầu.

“Em dẫn vị tiểu thư này đi dạo loanh quanh đi.” Lôi Thiệu Thành cúi đầu thân mật thì thầm bên tai bạn gái đồng hành, nụ cười mê người.
Cô gái đó lập tức ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, nắm tay cô mỉm cười nói, “Đi cùng tôi đi.”
Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc ngầng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, chần chừ không dám cất bước. Nhưng Ngũ Hạ Liên lại không mở miệng ngăn cản, Cố Hiểu Thần lúc này mới nhận ra có thể hai người họ có chuyện muốn nói. Cô hơi mỉm cười với Lôi Thiệu Thành, lúc này mới theo cô gái kia rời đi.
Cô vừa mới đi qua bên người anh, Ngũ Hạ Liên nắm lấy tay cô, trầm giọng ra lệnh, “Không được chạy lung tung.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng đáp, anh mới chịu thả tay ra.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên dõi theo, mãi đến khi bóng hình của cô chìm vào biển người.
***
Người phụ nữ nhiệt tình dẫn Cố Hiểu Thần đi dạo một vòng quanh cung điện, sau đó quay trở lại sảnh tiệc.
Lúc này, Cố Hiểu Thần và mấy người phụ nữ cũng đến từ phương Đông đang tụ tập nói chuyện. Đề tài câu chuyện của bọn họ xoay quanh trang sức, quần áo, kim cương, túi xách của các thương hiệu nổi tiếng…………… tất cả những điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ xa lạ, càng khiến cho cô thêm hiểu mình và mấy người xung quanh không cân xứng biết bao nhiêu.
“Rất xin lỗi.” Cố Hiểu Thần cuối cùng không nhịn được nói, lấy cớ đến phòng vệ sinh để rời đi.
“Tôi đi cùng cô nhé. Cố tiểu thư.” Người phụ nữ đi cùng cô lúc nãy nói.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Không cần phiền vậy đâu. Tôi đi một lát rồi trở lại.”
Người phụ nữ nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nên cũng không nói thêm nữa.
Cố Hiểu Thần còn chưa ra khỏi sảnh gương, âm nhạc nhẹ nhàng đột ngột đổi điệu. Chỉ thấy từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi về phía trung tâm, bắt đầu khiêu vũ. Hoá ra là đã đến giờ khiêu vũ. Còn cô chỉ muốn đi đến chỗ yên tĩnh để hít thở không khí trong lành, thế là cúi đầu tiếp tục lặng lẽ rời đi.
Mấy người đàn ông Pháp nhìn chằm chằm thân hình xinh đẹp của cô, nhưng không dám tiến lên nữa.
Bởi vì bọn họ biết người phụ nữ này là bạn đồng hành của Ngũ Hạ Liên, nên tự nhiên không dám đụng vào.
Nhưng có mấy người đàn ông đến trễ nên không biết cô là bạn gái đồng hành của ai, to gan bước đến, cản đường đi của cô. Bọn họ tranh nhau nắm tay Cố Hiểu Thần, hiển nhiên là muốn mời cô đi khiêu vũ.

Cố Hiểu Thần vẫn luôn xã giao không tốt, đối mặt với mấy người đàn ông cao to này, cô càng hiện rõ sự yếu đuối bất lực. Chỉ cười gượng gạo, cô nghĩ rằng bọn họ nghe cũng không hiểu tiếng quốc ngữ, nên cô đổi sang dùng tiếng Anh, vội vàng từ chối, “Vô cùng xin lỗi, tôi không muốn khiêu vũ. Xin hãy nhường đường một chút.”
“Đừng vội vàng từ chối như vậy. Xin hãy cho tôi vinh dự này, có thể mời cô khiêu vũ một điệu được không?”
“Tiểu thư xinh đẹp, vẫn là chọn tôi đi.”
“Nếu tiểu thư đã từ chối bọn họ, vậy thì có thể cân nhắc tôi không?”
Mấy người đàn ông ân cần cũng dùng tiếng Anh để giao tiếp với cô.
Cố Hiểu Thần lại rơi vào hoàn cảnh rắc rối, đang lúc cô không biết phải thoát thân như thế nào. Tay ai đó đột nhiên từ phía sau đưa đến, bá đạo ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực, bày ra thái độ uy hiếp. Mùi thuốc lá quen thuộc đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy choáng váng.
Nhìn thấy là Ngũ Hạ Liên, sắc mặt của mấy người đàn ông Pháp đó hơi thay đổi, lúc này mới biết cô là bạn gái đồng hành của anh. Lập tức gật đầu khom người nói tiếng Pháp, dường như là đang xin lỗi.
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, không nói câu nào, ôm cô đi về phía sàn nhảy.
“A Hạ, em sẽ không khiêu vũ………….” Cố Hiểu Thần nhỏ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên nghĩ đến bữa tiệc lúc trước, ánh mắt ngưng tụ, đanh giọng nói, “Em chỉ có thể khiêu vũ với anh. Còn người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Lời nói kiêu ngạo nhất quán của anh lại khiến trái kim Cố Hiểu Thần rung động.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, chỉ thấy vẻ ngoài của cô ngoan ngoãn, dịu dàng, điềm tĩnh. Nhìn từ góc độ này, thậm chí còn có thể nhìn thấy làn da mềm mại trắng như tuyết trước ngực cô. Cô xinh đẹp như vậy khiến trong lòng Ngũ Hạ Liên ngứa ngáy khó chịu.
Xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh nhìn chằm chằm bắn đến, chỉ khiến anh càng lúc càng bực bội.
Vừa nghĩ đến lúc nãy cũng có người nhìn thấy cảnh xuân xuất hiện đột ngột của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng trầm xuống.
Đột nhiên nhếch môi, Ngũ Hạ Liên cúi người về phía cô, hôn lên đôi môi khao khát đã lâu. Ánh mắt của cô trong veo như một con nai nhỏ, trong lúc còn kinh ngạc ngây người, từ từ nhắm mắt lại.
Đèn chùm pha lê toả sáng rực rõ, dường như cả đại sảnh chỉ có hai người bọn họ.
Anh hôn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.