Khuôn mặt thư sinh của Châu Thành Trạch hiện rõ mấy phần mờ mịt. Cố Hiểu Thần yên lặng đứng bên cạnh anh, chỉ ôm chặt hộp quà trong tay. Thang máy dừng lại, Châu Thành Trạch đi thẳng ra ngoài, Cố Hiểu Thần rảo bước đi theo anh ta. Đến khi đi đến trước một căn phòng nào đó, dùng thẻ từ mở cửa.
Châu Thành Trạch đi vào trong, Cố Hiểu Thần cũng vào theo.
Căn phòng rộng lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ, giống như biệt thự của Châu gia bọn họ. Cố Hiểu Thần đứng ở cửa phòng, lướt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Phân. Cô có chút tò mò, hoài nghi hỏi, “Không phải dẫn tôi đến gặp m…….” Cô ngưng lại một lúc, thay đổi lời, “Châu phu nhân.”
Châu Thành Trạch ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm nói, “Dì phân là mẹ em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt căng thẳng, không biết thế nào, vậy mà cảm thấy hơi nhoi nhói. Cứ tưởng rằng chiếc gai đã được rút ra, nhưng không ngờ sớm đã để lại vết tích, vừa chạm nhẹ thôi cũng đã thấy đau rồi. Cô mím chặt môi, không biết phải nói gì, nhưng cũng không quên điều kiện năm đó.
Im lặng nửa buổi, cô đi lên trước mấy bước, đem hộp quà đặt lên bàn thuỷ tinh màu cà phê, “Quá quý giá, tôi không thể nhận.”
“Không thích? Vậy em thích cái gì?” Châu Thành Trạch lạnh lùng liếc nhìn hộp quà, trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Lễ phục rất đẹp, tôi rất thích. Nhưng tôi không thể nhận.”
Thực sự rất đẹp, nhưng không thích, làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042932/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.