Lời của anh vừa phát ra, mặt Cố Hiểu Thần đột ngột đỏ bừng, ấp úng nói, “Còn chưa hết……. qua mấy ngày nữa lại nói……….”
Ngũ Hạ Liên gối đầu lên cổ cô, ngửi thấy hương thơm trên người cô, thở ra một hơi thở nóng bỏng, dường như là chạm vào da thịt cô, trầm giọng hỏi, “Còn mấy ngày nữa? Hửm?”
Âm thanh khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, đầu Cố Hiểu Thần hỗn loạn. Trong tay còn đang cầm muôi, cô lúng túng khuấy nồi canh xương, thẹn thùng không biết phải trả lời thế nào. Ngũ Hạ Liên hôn lên một bên mặt cô, cô giật mình, bất chợt run rẩy.
“Ba ngày.” Anh cắn dái tai cô, phun ra kỳ hạn chịu đựng cuối cùng, “Tối chủ nhật, cho anh.”
Cố Hiểu Thần cắn môi im lặng, dái tai cũng bắt đầu đỏ bừng lên.
Anh, anh, anh sao có thể dễ dàng nói ra những lời như thế này?
“Canh vẫn chưa xong?” Ngũ Hạ Liên cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa. Nhưng Cố Hiểu Thần biết, anh không tiếp tục hỏi không có nghĩa là anh buông tha cho cô, mà là trong lòng sớm đã có chủ ý.
Cô gật đầu, “Xong rồi. Ăn cơm được rồi.”
“Ừ.”
“A Hạ, em phải múc canh.” Cố Hiểu Thần tắt lửa, ngọ nguậy thân mình muốn để anh buông tay.
Nhưng Ngũ Hạ Liên vẫn ôm cô như cũ, hai tay anh rất có lực, vòng qua người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như một pháo đài ấm áp và mạnh mẽ, “Múc đi.”
Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải đưa tay ra, lấy hai cái chén rồi múc canh.
Canh xương bốc hơi ngùn ngụt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042924/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.