“Quản lý Ngôn?” Lúc này, giọng nữ kinh ngạc từ sau lưng Ngôn Húc Đông truyền tới.
Ngôn Húc Đông nghiêng người quay đầu, Diêu Vịnh Tâm đang đi đến phòng làm việc.
Diêu Vịnh Tâm tóc ngắn màu đen bồng bềnh, cô mặc một cái áo khoác dài màu tím, dài ngang cẳng chân, đi một đôi tất màu đen. Trong tay cầm một cái cặp đen. Diêu Vịnh Tâm ăn mặc theo phong cách này trông nữ tính hơn, trong sự chín chắn lại lộ ra một chút nét đẹp khả ái dễ thương, nụ cười của cô ấy rất rạng rỡ.
“Hi, thư ký Cố.” Diêu Vịnh Tâm cất tiếng chào.
“Quản lý Diêu.” Cố Hiểu Thần mỉm cười nói, cùng cô ấy dùng chức danh chào hỏi.
“Còn chưa làm xong sao?” Diêu Vịnh Tâm liếc thấy cô vẫn còn đang mở máy tính, nhẹ giọng nói, “Đừng quá liều mạng. Con gái cần phải yêu thương bản thân mình thật tốt. Nếu không, sẽ già đi rất nhanh đấy.”
Thiện ý nhắc nhở của cô ấy, Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn ấm áp, “Tôi biết.”
“Vậy nghỉ đi. Đừng tăng ca nữa. Tuần sau lại làm tiếp. Một chút thời gian cũng được, cô cũng nên thư giãn cho thoải mái đi.”
Thực ra Cố Hiểu Thần đã rất mệt mỏi, mấy ngày này cô đã sức cùng lực kiệt.
“Được.” Nghe thấy Diêu Vịnh Tâm nói như vậy, cô cuối cùng cũng gật đầu, ấn chuột bắt đầu tắt máy tính.
Diêu Vịnh Tâm cười càng tươi tắn hơn, trong ánh mắt đó ẩn náu một tia sáng rực rỡ, cô liếc Ngôn Húc Đông, cố ý hỏi, “Quản lý Ngôn, tan làm rồi, anh đến bộ phận đầu tư làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042896/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.