Cố Hiểu Thần bị anh quát một câu như vậy, cả người choáng váng, đầu óc liền ngừng hoạt động mất mấy giây. Anh, anh, anh…… Anh nói cái gì? Cởi y phục? Cố Hiểu Thần nhất thời không có cách nào hoàn hồn, chỉ là im lặng mở to đôi mắt trong veo. Ngây ngốc nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ và khó hiểu, lại có một chút đau đớn.
Nhìn vẻ mặt cô do dự, Ngũ Hạ Liên không còn kiên nhẫn cau mày, lần nữa quát, “Tôi nói em cởi y phục, không nghe thấy sao?”
Giọng nam của anh lạnh lẽo trực tiếp chọc vào màng nhĩ, ngân nga không dứt.
Thân hình gầy yếu của cô hơi run lên, giống như bị doạ sợ.
Cố Hiểu Thần bình ổn bước chân, gắng sức chống đỡ cơ thể, ánh mắt tựa như đang nhìn anh. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó giống như xa lạ, cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói run rẩy, “Tại sao tôi phải cởi y phục.”
“Nói em cởi thì cởi.” Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm trước ngực cô, hai cúc áo mở để lộ ra nước da trắng nõn. Anh thậm chí còn quét qua khắp người cô, lên lên xuống xuống không sót chỗ nào.
Mái tóc hơi rối, khiến anh cảm thấy sốt ruột thấp thỏm.
Cố Hiểu Thần nắm chặt văn kiện trong tay, sự sỉ nhục đó làm cho cô thấy không thể chịu đựng nổi, thậm chí muốn chết đi cho xong.
“Tôi nhớ Liên thiếu gia có nói, việc công là việc công, việc tư là việc tư. Sẽ không công tư không rõ ràng.” Cô đem lời anh nói lúc trước nhắc lại, giọng điệu vững vàng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042887/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.