Cả ngày này, Cố Hiểu Thần đều bận rộn thu thập tư liệu. Tiến độ công việc rất gấp rút, để không ảnh hưởng đến tình hình chung, cô dứt khoát đem công việc chuyển về nhà. Ngồi trên xe buýt, cô ôm túi xách và túi văn kiện dày cộp ngồi ở băng ghế cuối cùng, chợt thầm thở dài. Cô và anh không dễ gì mới chung sống hoà bình được có mấy ngày, vậy mà vẫn không tránh được tranh cãi. Ngũ Hạ Liên bốn ngày rồi cũng chưa quay lại. Thực ra cô phải vui vẻ nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút trống trải. Loại trống trải này giống như một mình ở trong một căn hộ. Cố Hiểu Thần lắc lắc đầu, nhẹ cười một tiếng. E là quá cô đơn lạnh lẽo rồi. Nhưng không tránh được nghi hoặc, cô không phải đã quen cô đơn một mình rồi sao. Lâm Phân sau khi gả cho người ta, cô đã học cách ở nhà một mình, xem ti vi một mình, một mình nấu cơm một mình, một mình ăn cơm một mình. Nhưng, sao vẫn sẽ có chút mất mát, buồn bã. Tâm tư rối rắm vướng mắc, Cố Hiểu Thần không cho phép mình lại nghĩ tiếp. Dùng chìa khoá mở cửa, trong căn hộ quả nhiên không có người. Cố Hiểu Thần bật đèn, đem mọi thứ đặt lên bàn. Cô mở tủ lạnh, lấy món ăn ngày hôm qua chưa đụng đến ra. Mấy ngày trước, mỗi ngày cô đều sẽ nấu cơm đợi anh. Hôm nay thôi bỏ đi. Đằng nào anh cũng không về. Tuỳ tiện ăn chút đồ ăn, cũng xem như giải quyết xong vấn đề bữa tối. Cố Hiểu Thần thu dọn bàn ăn, ngồi trong phòng ăn tiếp tục làm việc. Thời gian tích tắc trôi qua, cô đều không hay biết. Chỉ là âm thanh nhét chìa khóa vào cửa nhà, cô giật mình, hoảng hốt quay đầu. Nhìn thấy Ngũ Hạ Liên đem theo khí lạnh lan toả đi vào. Cố Hiểu Thần vội vàng đứng dậy, có chút không biết nên làm gì, ảo não nói, “Em lập tức đi nấu cơm.” Hiển nhiên ý trong lời nói này là cô chưa nấu cơm. “Không cần.” Ngũ Hạ Liên lạnh giọng nói, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ trầm lặng. Cố Hiểu Thần hoá đá tại chỗ, “uh” một tiếng. Ngũ Hạ Liên im lặng đi vào trong phòng, giống như là đi lấy đồ. Sau đó lại nhanh chóng đi ra, lúc đi qua phòng khách, anh giảm tốc độ lại, quay đầu nhìn đống văn kiện tài liệu bày trên bàn ăn.
“Dự án hợp tác với Công ty Hoa Vũ có hơi gấp, em sợ không kịp tiến độ, nên….” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng giải thích, nhưng bị người cắt ngang. “Em không cần giải thích với tôi.” Ngũ Hạ Liên lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô, thờ ơ nói, “Đây là chuyện của em.” Đây là chuyện của em… anh đem lời nói của cô trả lại cho cô sao. Cố Hiểu Thần mím chặt môi, không nói gì thêm. Ngũ Hạ Liên hiên nhiên đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ nghe thấy tiếng “cạch cạch”, cửa mở ra, anh lại đi mất rồi. *** Gió lạnh gào rít thổi qua, cửa kính xe được nâng lên hơn một nửa. Ngũ Hạ Liên lái xe đi dạo trên phố mà không có mục tiêu, lông mày hơi cau, anh lấy điện thoại di động ấn dãy số nào đó, điện thoại chỉ vang lên hai hồi, lập tức có người bắt máy. “Liên.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng, xen lẫn một chút phấn khởi. Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, “Em đang ở đâu, tôi đến đón em.” “Em đang ở nhà.” “Mười lăm phút nữa sẽ đến.” Anh thấp giọng một câu, đồng thời cúp máy, một chân giẫm ga. Ngũ Hạ Liên lái xe đến khu biệt thự nào đó ở Hồng Kông, xe vừa mới dừng lại trước một căn biệt thự đã có một người phụ nữ từ trong biệt thự đi ra. Mái tóc ngắn của Y Lâm dài hơn lúc trước rất nhiều, đã đến trước ngực. Cô nhuộm tóc thành màu hạt dẻ, tôn lên làn da khoẻ khoắn của cô, cả người nhìn từ trên xuống dưới càng xinh đẹp động lòng người hơn. Cô mặc một chiếc đầm bó chặt lấy cơ thể, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Y Lâm cầm túi xách da màu đen, đi về phía xe của anh. Tự mở cửa xe rồi cô khom người ngồi vào. “Nhớ em rồi?” Y Lâm quay đầu nhìn anh, nheo mắt mỉm cười, vừa đủ để lấy đi tình yêu. Cô luôn luôn biết quy tắc, làm tình nhân của Ngũ Hạ Liên anh thì phải biết đến vui vẻ mà đi cũng vui vẻ. Anh sẽ không cho bất cứ lời hứa nào, cũng sẽ không đối với ai mà thật sự động tâm, càng sẽ không có tình cảm. Người đàn ông lạnh lùng trầm mặc này có một sức hấp dẫn đặc biệt chết người, cứ như vậy thu hút cô khiến cô vừa gặp lần đầu đã đắm chìm. Cũng không có cách nào thoát ra được nữa.
Ngũ Hạ Liên cong khoé môi, tuỳ tiện một tiếng, “Đúng vậy, nhớ em rồi.” Đáy mắt anh vẫn sâu thẳm như vậy, không có nửa điểm dao động. Y Lâm nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng không quan tâm. Cô nghiêng người đến gần anh, cánh môi mềm mại nhiệt tình hôn anh, ôm lấy cổ anh nũng nịu hỏi, “Lần này muốn đi nghỉ phép ở đâu?” Ngũ Hạ Liên có quy tắc, chỉ cần anh chủ động tìm cô, luôn luôn sẽ dẫn theo cô đi nước ngoài giải khuây. Cô là một trong đám nhân tình của anh, người phụ nữ duy nhất làm cho anh quay đầu lại lần nữa. Y Lâm vì điều này mà cảm thấy dương dương tự đắc. “Dạo này không đi nghỉ.” Ngũ Hạ Liên hôn lên môi cô, mô tả bờ môi xinh đẹp mềm mại của cô. Y Lâm không khỏi có chút ngạc nhiên, không đi nghỉ? Cô hoàn hồn, đôi tay ôm chặt lấy cô anh nũng nịu hỏi, “Vậy đi đâu đây?” “Ăn cơm chưa?” Anh hỏi. Y Lâm thực ra đã ăn cơm rồi, nhưng nghe thấy anh hỏi như vậy, lanh lợi lắc đầu, “Vẫn chưa. Chúng ta cùng đi ăn cơm đi?” “Ngồi cho tốt.” Ngũ Hạ Liên mỉm cười, trầm giọng một câu. Y Lâm lập tức ngồi lại, không quên cài dây an toàn. Xe quay đầu lại, đi về phía trước. Ban đêm ở Hồng Kông, cảnh đêm ở thủ phủ Victoria rất xa hoa rực rỡ. Dùng bữa trong cảnh sắc như vậy, sau đó đi đến khách sạn phòng tổng thống. Một trận mây mưa cứ như vậy thuận lợi diễn ra giữa nam và nữ. Sau khi cuộc vui trôi qua, Y Lâm cầm bật lửa châm thuốc cho anh. Ngũ Hạ Liên nhận lấy điếu thuốc, nhàn rỗi hút một hơi. Anh mặc áo choàng của khách sạn ngồi trên sô pha nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. “Liên, Lễ giáng sinh chúng ta đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết được không?” Y Lâm ngồi trên tay ghế, một tay choàng lấy anh. Mái tóc đẹp của cô rũ xuống, mùi hương hoa hồng khiến Ngũ Hạ Liên cau mày. Sao động nhiên lại nhớ đến mùi hương dầu gội của cô ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]