Thời tiết tươi đẹp, cầm cọ tô màu. Cô đang vẽ giáo đường ở Ý, bản thân tranh sơn dầu có màu sắc mạnh mẽ, tác phẩm đẹp được tích luỹ theo thời gian. Trong khoảnh khắc dễ chịu và yên tĩnh như vậy, sự nhẹ nhàng và yên bình của Ngũ Diệu Khả khiến Ngũ Hạ Liên cảm thấy thư thái nhẹ lòng.
Cuối cùng Ngũ Diệu Khả cũng ngừng động tác, xoay người lấy thêm màu.
Vừa quay đầu, nhìn thấy Ngũ Hạ Liên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.
Sự xuất hiện của anh khiến Ngũ Diệu Khả lộ ra nụ cười rạng rỡ, vô cùng phấn khởi hô, “Anh. Sao không gọi em một tiếng. Đứng đó lâu chưa.”
Ngũ Diệu Khả nhanh chóng đặt dụng cụ vẽ tranh xuống, mẹ ruột của cô là tam phu nhân của Ngũ gia.
Tam phu nhân lúc sinh Ngũ Diệu Khả bởi vì khó sinh mà qua đời, nên Ngũ Diệu Khả từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy mẹ đẻ của mình, chỉ biết người phụ nữ trong tấm hình. Cô từ nhỏ do nhị phu nhân Kỷ Nhạc Hoa nuôi lớn, tình cảm của hai người rất tốt, không khác gì mẹ ruột và con gái.
Ngũ Diệu Khả ngoài sự gần gũi với với Kỷ Nhạc Hoa, trong bốn anh em, cô có mối quan hệ tốt nhất với anh hai Ngũ Hạ Liên.
Lúc nhỏ trời mưa lại sợ sét, đều là người anh thứ hai này ôm cô cùng ngủ. Thực ra mà nói, Ngũ Hạ Liên đối với Ngũ Diệu Khả có một tầm quan trọng đặc biệt.
Ngũ Hạ Liên nhận lấy tách trà, cầm trong tay nhưng không uống.
“Anh, buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042878/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.