Điện thoại vẫn không ngừng kêu vang, Châu Nhã Như không khỏi cau mày nói, “Anh, tắt máy đi. Ồn ào quá.”
“Anh đi đưa cho cô ấy.” Châu Thành Trạch quay đầu liếc Châu Nhã Như một cái, xoay người đi ra khỏi tầm mắt của hai người.
Châu Nhã Như nhìn bóng hình Châu Thành Trạch rời đi, đứng dậy ngồi đến bên cạnh Châu Mặc Sinh, ôm canh tay ông làm nũng phàn nàn, “Cha, anh đối với Cố Hiểu Thần quá tốt. Con không vui.”
“Hử?” Châu Mặc Sinh hoài nghi lẩm bẩm, rồi cười hỏi, “Tốt chỗ nào?”
Châu Nhã Như nhớ lại lúc trước, lầu bầu nhỏ giọng nói, “Dù thế nào cũng là rất tốt. Ví dụ như trong bữa tiệc sinh nhật của ba lần trước, Cố Hiểu Thần tự mình vấp ngã, anh có ý tốt đi tới đỡ cô ta, cô ta còn không thèm cảm kích. Anh cũng thật là, Cố Hiểu Thần như chẳng phải nói rõ là không thích anh ấy sao, nhưng anh vẫn đối xử với cô ta tốt như vậy.”
“Ý của con là… Thành Trạch thích Hiểu Thần?” Châu Mặc Sinh nghe con gái càm ràm, liền suy một ra ba.
“Ai nói !” Châu Nhã Như chép miệng, bác bỏ nói, “Anh mới không thích cô ta ! Anh soái ca như vậy, anh tuấn như vậy, làm sao có thể thích một cô gái như cô ta được ! Cần ngoại hình không có ngoại hình, con người lại còn rất cổ hủ lạc hậu, nhìn tới nhìn lui chẳng có cảm giác gì !”
“Hiểu Thần thành tích của cô ấy rất xuất sắc, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, là một cô gái tốt.” Châu Mặc Sinh nói đúng trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042874/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.