Chương trước
Chương sau
Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi nghi hoặc. Liệu tối nay anh có về không? Thắc mắc này khiến cô tự thấy kinh ngạc, cô căn bản không cần phải để tâm đến anh không phải sao? Cố Hiểu Thần thả điện thoại vào trong túi đeo, nhanh chóng đi tắm rửa sau đó về phòng đi ngủ.
Chăn lạnh lẽo, cô thường hay cảm thấy ớn lạnh nên phải cuộn tròn cơ thể lại mới ngủ được.
Đèn phòng đã tắt, một màn tối tăm, căn hộ cũng vắng lặng rất doạ người. Cô từ từ nhắm mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng, hôm nay anh lại qua đêm ở đâu và cùng với ai.
Sáng hôm sau, Cố Hiểu Thần cũng như mọi ngày luôn luôn vội vàng đến công ty đi làm. Đi đến phòng làm việc của mình, cô bắt đầu sắp xếp công việc một ngày. Làm xong phần hồ sơ công việc trên tay, cô quay đầu mắt nhìn thời gian, đã qua chín giờ rồi mà Ngũ Hạo Dương còn chưa đến.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến buổi tối hôm qua là Ngũ Hạo Dương đưa Thẩm Nhược về nhà, Ngũ Hạo Dương ở bên ngoài nổi tiếng đào hoa, anh ta có lẽ nào sẽ ra tay với Thẩm Nhược không?
Trời ơi, thật không dám nghĩ nữa.
Cố Hiểu Thần không thực sự yên tâm nên gấp gáp cầm điện thoại lên, gọi đến bộ phận kế hoạch, “Xin chào, tôi là Cố Hiểu Thần, xin giúp tôi chuyển máy cho Thẩm Nhược.”
“Xin đợi một chút.” Người kia đáp lại, đầu dây bên kia truyền đến tiếng “tút tút”.
Cố Hiểu Thần cầm ống điện thoại, chờ đợi điện thoại được nối máy. Qua một lúc lâu, tiếng “tút tút” cuối cùng cũng dừng lại. Không đợi đối phương mở miệng, cô vội vàng hỏi, “Thẩm Nhược, cậu không sao chứ?”
“Hiểu Thần?” Thẩm Nhược hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, hoài nghi hỏi ngược lại, “Cậu sao lại hỏi vậy?”
Cố Hiểu Thần nghĩ ngợi một chút, thận trọng nói, “Tối hôm qua phó tổng đưa cậu về nhà, mình lại thấy cậu hình như uống rất nhiều rượu, không sao chứ?”
“Mình không sao. Chỉ là buổi sáng hôm nay không thức dậy nổi, đầu cũng rất đau.” Giọng của Thẩm Nhược hơi ủ rũ không phấn chấn như mọi khi, Cố Hiểu Thần có thể tưởng tượng ra đôi mày liễu của cô ấy đang cau lại, Thẩm Nhược lại nói tiếp, “Ngược lại là cậu, tối qua cậu có sao không? Quản lý Ngôn đưa cậu về nhà mà.”
“Mình không uống rượu, dĩ nhiên là không sao.” Cố Hiểu Thần cảm thấy yên lòng, nhẹ giọng nói.
Thẩm Nhược “Ai ya” một tiếng, “Mình dĩ nhiên không phải nói việc cậu uống rượu, mà mình là muốn nói các cậu có hay không….”
“Cái gì?” Cố Hiểu Thần hoài nghi.
“Sao cậu chậm chạp như vậy, mình là muốn nói các cậu có phát triển thêm bước nữa không?” Thẩm Nhược không nhịn nổi mà nói thêm.
Cố Hiểu Thần giật mình, sững sờ nói, “Không có.”

“Sao lại không có nhỉ.” Thẩm Nhược vô cùng thất vọng, đầu điện thoại bên kia xe lẫn giọng nói của đàn ông, cô vội vàng nói, “Đừng nói về chuyện này nữa, mình làm việc đây. Buổi trưa ăn cơm lại nói chuyện tiếp nhé. Bye.”
Cúp điện thoại, trong lòng Cố Hiểu Thần hơi rối.
“Cốc cốc---” Cửa kính bị người gõ mấy tiếng.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy Diêu Vịnh Tâm đi qua phòng làm việc. Cô ấy hơi mỉm cười, bóng dáng của Diêu Vịnh Tâm mất dần trước mắt.
Nhưng để ý đến bộ y phục hôm nay Diêu Vịnh Tâm mặc trên người, vẫn là bộ của ngày hôm qua. Trên thực tế thời tiết như thế này cũng không cần mỗi ngày phải thay đồ. Nhưng, Diêu Vịnh Tâm từ lúc vào công ty đến bây giờ, quần áo mỗi ngày đều thay đổi gọn gàng tươm tất.
Mà Ngũ Hạ Liên hôm qua không quay về căn hộ.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến sự thân thiết của bọn họ từ trước đến giờ, không thể không liên kết mối quan hệ giữa hai người. Hai người gắn bó như vậy, bọn họ ở cùng nhau, đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Cô cúi đầu tiếp tục làm việc, trong lòng rối càng thêm rối.
***
Thời gian buổi trưa, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược cùng nhau ăn cơm.
Ánh mặt trời đầu đông mang theo chút ấm áp, chiếu về phía hai người.
Thẩm Nhược ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Thần, trộm cười, “Hiểu Thần, mình dám khẳng định quản lý Ngôn nhất định có ý với cậu. Người đàn ông tốt như vậy nhất định phải giữ cho chắc.”
Cố Hiểu Thần chỉ cười, không đáp lời.
“Vậy cậu có thích quản lý Ngôn không?” Thẩm Nhược gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi tò mò hỏi.
Cố Hiểu Thần sững sờ, vẫn không nói gì, Thẩm Nhược cau mày nói tiếp, “Kỳ thực quản lý Ngôn rất soái, lại là người tốt, mà còn rất giỏi, là người thì không có bất cứ lý do nào không thích.”
“Vậy cậu có thích anh ấy không?” Cố Hiểu Thần trêu chọc.
Mặt Thẩm Nhược đỏ ửng, do dự một lúc rồi yên lặng tiếp tục ăn cơm. Cô ấy đang cười, e thẹn và ngại ngùng.
Cố Hiểu Thần bỗng nhớ ra hôm qua lúc chơi trò chơi quốc vương, Ngũ Hạ Liên đút rượu Thẩm Nhược.
“Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.” Thẩm Nhược vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Húc Đông đang bưng khay ăn, cô thì thầm với Cố Hiểu Thần rồi vẫy tay với Ngôn Húc Đông.

Ngôn Húc Đông đi đến ngồi xuống bàn của bọn họ, “Khéo như vậy.”
“Vâng, thật là khéo.” Thẩm Nhược vui vẻ cười gật đầu.
“Quản lý Ngôn.” Cố Hiểu Thần quay đầu cất tiếng chào.
Ngôn Húc Đông đưa cho họ một đĩa ngỗng quay, trầm giọng nói, “Món thêm cho các em.”
“Wow. Ngon quá. Cảm ơn quản lý Ngôn.” Thẩm Nhược cũng không khách sáo, gắp một miếng ăn luôn.
Ngôn Húc Đông nhìn Cố Hiểu Thần không động đũa, chủ động gặp một miếng thả vào chén của cô, “Ăn thử xem, mùi vị rất ngon.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.” Cố Hiểu Thần không thể từ chối, vừa quay đầu, mắt nhìn anh. Sự dịu dàng trong đáy mắt anh làm cô giật mình, mơ hồ nhận ra đó có nghĩa là gì, nhưng cô trốn tránh, giả vờ như không biết.
“Ăn nhiều thêm một chút.” Ngũ Hạo Dương quan tâm nói.
Cố Hiểu Thần gật đầu, nhưng chỉ muốn rời đi.
Không dễ gì mới ăn xong bữa trưa, ba người trở về bộ phận của mình.
“Quản lý Ngôn, Hiểu Thần, mình đi nhé.” Thang máy đến bộ phận kế hoạch, Thẩm Nhược cười rồi ra ngoài.
Lúc này, trong thang máy chỉ còn Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần. Cô vẫn luôn cúi đầu, ở riêng thế này khiến cô có một loại sợ hãi khó hiểu. Ngôn Húc Đông liếc nhìn cô, nhận ra cô có điểm không thích hợp. Anh không nói gì thêm cho đến khi hai người tách ra.
“Làm việc tốt nhé.” Ngôn Húc Đông mỉm cười.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, một mình đi thang máy trở về bộ phận đầu tư. Cô định xem xem Ngũ Hạo Dương có đến công ty không, nên đi về phía văn phòng phó tổng. Không đợi cô gõ cửa, cửa lớn đã tự động mở ra. Chỉ nhìn thấy nét mặt của Diêu Vịnh Tâm hoảng hốt đi ra ngoài, cười gượng gạo với Cố Hiểu Thần rồi cúi đầu rời đi.
“Tránh ra !” Diêu Vịnh Tâm vừa mới đi, Ngũ Hạo Dương cũng đi ra theo, lạnh lùng quát.
Cố Hiểu Thần giật mình, nhanh chóng tránh đường. Hai người bọn họ… làm sao vậy?
Cả buổi chiều, Ngũ Hạo Dương cũng không xuất hiện nữa.
Còn có người nữa cũng không xuất hiện là…. Ngũ Hạ Liên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.