Chương trước
Chương sau
Đám người đông đúc kia, tụ tập ở bốn phía, hai người giằng co ở giữa.
Đó là một cô gái tóc dài che phủ gương mặt trắng nõn, mắt kính gọng đen càng ngăn cảm tầm nhìn của mọi người, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của cô.
Mà trước mặt cô là một người con trai sáng rực giống như ánh mặt trời.
“Cô có ý thức được thời gian không? Có biết mười phút đại diện cho cái gì không? Bây giờ là cuộc thi tranh luận ở trường học, hậu quả trực tiếp của việc cô đến trễ là toàn bộ đội đấu vì sai sót của cô mà phải rút khỏi trận đấu. Sau này khi vào xã hội vào công ty, nếu như bản thân cô giữ một vị trí quan trọng, sai sót của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động của công ty.
“Tôi không khỏi không nghi ngờ, người không có khái niệm thời gian giống như cô, rốt cuộc là làm sao đại diện cho sinh viên năm nhất khoa tài chính vậy?”
“Thật là làm mất thể diện sinh viên khoa tài chính, cô nên rời khỏi đây về nhà đi.”
Một câu nói không nhanh không chậm, giọng nam lạnh lùng vang dội toàn bộ không gian hội trường.
Giống như một trận chói tai vang vọng bên tai, đã lâu cũng không tan biến đi.
Cố Hiểu Thần còn đang ngủ, đồng hồ báo thức trên đầu giường “Reng reng” kêu vang. Cô đưa tay ấn nút, trong phòng lúc này yên tĩnh không tiếng động. Cô nửa nằm ngửa ngồi, sững sờ xuất thần.
“Làm sao… lại mơ đến chuyện đó.” Cố Hiểu Thần lấy làm lạ thở dài, vỗ vỗ mặt, thử làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Một ngày bận rộn bắt đầu, mọi người chen chúc trên xe buýt, trên đường người đi qua đi lại, ai cũng không chú ý đến có một thân ảnh mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ kia. Cố Hiểu Thần yên lặng đi vào công ty, đi thang máy đến tầng trên cùng.
Tầng cao nhất đặc biệt yên tĩnh, trong phòng thư ký không có hình bóng của thư ký Hạ, phòng làm việc cũng đều trống không.
Cố Hiểu Thần hiển nhiên là người đi làm đầu tiên, cô thả toàn bộ đồ đạc xuống bàn làm việc. Khuỷu tay đụng phải hộp kẹp giấy ở cạnh bàn, kẹp giấy rơi xuống vương vãi trên sàn nhà.
Cố Hiểu Thần vội vàng cúi xuống nhặt lấy.
Bỗng, đập vào đáy mắt là một đôi giày da nam đen bóng.
Cố Hiểu Thần từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy Ngũ Hạ Liên không biết từ khi nào đã đứng ở trước mặt cô nhìn xuống mình, bộ dáng cao cao tại thượng như vậy. Cố Hiểu Thần mạnh mẽ đứng dậy, nhưng do quá vội, đầu đập vào cạnh bàn, phát ra một tiếng “Cốp”, cô đau đớn thở dài.
Mắt Ngũ Hạ Liên nhìn chăm chú, nghe cô nhẹ giọng chào, “Liên thiếu gia.”
Cố Hiểu Thần theo thói quen cúi đầu, không khỏi suy đoán anh ấy muốn làm gì.

“Trợ lý Cố.” Cách gọi của Ngũ Hạ Liên thập phần công thức hoá, trầm giọng nói, “Đi vào văn phòng nói chuyện.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lại một tiếng, đi theo phía sau Ngũ Hạ Liên. Hai người vào trong văn phòng tổng tài, vừa đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, thư ký Hạ Viện đứng ở trong thang máy, nhìn thấy hai người bọn họ.
Không khí trong văn phòng ngột ngạt, Cố Hiểu Thần ngồi đối diện Ngũ Hạ Liên, nhìn chằm chằm mô hình xe lửa lớn mô phỏng như thật trên bàn làm việc.
“Dự thầu với Công ty Vinh Thăng, do em phụ trách. Trương Nhân Thành từ bên bộ phận kế hoạch sẽ hỗ trợ em.” Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Cố Hiểu Thần biết về việc đấu thầu mảnh đất đó, mảnh đất đó nằm ở ngoại ô thị trấn mới Nguyên Lãng của Hồng Kông, mời dự thầu đấu thầu cũng sẽ tổ chức ở thị trấn Nguyên Lãng. Nhưng, điều khiến cô bối rối là cô chỉ là một trợ lý nhỏ, tại sao muốn đem hạng mục hợp tác trực tiếp giao cho cô xử lý?
Điều này dường như không hợp quy tắc.
Trong lòng Cố Hiểu Thần hoài nghi, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi, “Liên thiếu gia, tôi chỉ là trợ lý.”
“Vậy thì sao?” Ngũ Hạ Liên không cảm thấy có gì không ổn, nhàn nhạt nói.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Với tư cách là trợ lý của Liên thiếu gia, chức trách của tôi là phụ trách công việc hàng ngày của Liên thiếu gia, xử lý công văn, chỉ là không bao gồm…”
“Không bao gồm trực tiếp quản lý hạng mục hợp tác.” Ngũ Hạ Liên nói tiếp câu nói của cô, Cố Hiểu Thần liền ngưng nói.
Hai người im lặng một lúc, Ngũ Hạ Liên nói, “Em chỉ cần nói với tôi, em có thể hay không thể đảm nhiệm được. Còn những cái khác, đều không phải là lý do.”
Cố Hiểu Thần hơi mơ màng, mở miệng nói, “Tôi nghĩ tôi có thể đảm nhiệm được.”
“Tôi cần câu trả lời chắc chắn, có thể hay là không thể.” Câu chất vấn của anh trước sau như một, không cho phép câu trả lời lập lờ nước đôi.
Cố Hiểu Thần kiêu ngạo nhìn thẳng anh, quả quyết nói, “Có thể.”
“Vậy được rồi.” Ngũ Hạ Liên thờ ơ như cũ, “Em đi đến phòng kế hoạch báo cáo.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, xoay người đi được mấy bước, cô bỗng nhiên lại quay đầu. Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, cô im lặng một lúc, cau mày hỏi, “Liên thiếu gia chẳng lẽ không sợ tôi đảm nhiệm vị trí quan trọng lỡ có sai sót sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động của công ty sao?”
Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên bỗng có chút ấm áp, khuôn mặt điển trai trầm lặng tựa như núi băng tan chảy. Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn anh, anh lại bất ngờ cười phá lên, tiếng cười trầm thấp chui vào trong tai, cô càng thêm ảo não cau mày.
Đáng ghét, có cái gì đáng buồn cười.
“Hoá ra em vẫn luôn để bụng xích mích giữa chúng ta.” Ngũ Hạ Liên cười rì rầm nói.

Trên mặt Cố Hiểu Thần đỏ bừng, xấu hổ phủ nhận, “Tôi không có.”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên trở nên nóng bỏng, nhẹ phun ra một câu, “Cô gái ngoan thích thù dai.”
Cố Hiểu Thần ban đầu chỉ là đỏ mặt, lúc này đến cả cổ cũng đều đỏ rực, cô cúi đầu nói một câu “Tôi ra ngoài đây” rồi nhanh chóng quay người đi.
“Đợi đã.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng gọi.
Cố Hiểu Thần lại lần nữa dừng bước, cắn môi quay người, anh nhắc nhở, “Cà phê của tôi.”
“Xin lỗi, tôi lập tức đi pha ngay.” Cố Hiểu Thần tự trách bản thân, quay người lần thứ ba, cuối cùng đi ra khỏi văn phòng.
Ngũ Hạ Liên nhìn theo hướng cô rời đi, tĩnh mịch thu hồi tầm mắt. Nhìn xe lửa đồ chơi trên bàn làm việc, khoé miệng nâng lên thành một đường cong.
Tại phòng trà nước, Cố Hiểu Thần đang pha cà phê.
Hạ Viền cầm ly đi vào, “Chào.”
“Chào buổi sáng.” Cố Hiểu Thần quay đầu chào.
Hạ Viện đi về phía máy nước nóng, thuận miệng hỏi, “Cô vừa mới vào văn phòng tổng tài à?”
“Vâng.”
“Liên thiếu gia tìm cô nói chuyện.”
“Vâng.”
Hạ Viện đứng ở trước máy nước nóng, thanh lạnh hỏi, “Nói chuyện gì vậy?”
Cố Hiểu Thần không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy chuyện này lát nữa mọi người nhất định sẽ biết, bèn nói, “Liên thiếu gia nói tôi phụ trách vụ đấu thầu mảnh đất cùng Công ty Vinh Thăng.”
Hạ Viện liền ngẩn người, Cố Hiểu Thần quay đầu vội gọi, “Thư ký Hạ, nước đầy rồi.”
Hạ Viện tức khắc hồi thần, nhanh chóng buông tay, cô cầm ly nước đầy đổ đi một ít, không nói thêm câu nào, đi ra khỏi phòng trà nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.