Cố Hiểu Thần nhận ra hộp sô cô la đó, chính là hộp do mẹ tự tay làm kia. Cô cưỡng ép thu hồi tầm mắt, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Sau khi cửa đóng lại, Bonnie cười đưa bàn tay thon nhỏ trắng ngần ra cầm sô cô la đang ăn dở một nửa lên, nũng nịu nói, “Liên, anh đối với người ta thật tốt. Làm sao biết người ta thích ăn sô cô la vậy.”
Ngũ Hạ Liên nhìn về phía hộp sô cô la trên bàn trà, hôm qua sau khi buổi tiệc xã giao với đại biểu Hằng Nguyên kết thúc, anh để quên trong xe. Chờ hôm nay đến công ty, anh tiện tay cầm lên đây. Đúng lúc, Bonnie nhìn thấy hộp sô cô la trên bàn làm việc, không đợi anh hồi đáp đã vui vẻ cầm lên bóc ra ăn luôn, dứt khoát rành mạch nói thành quà tặng cô.
“Mùi vị ngon không?” Ngũ Hạ Liên nhìn cô mỉm cười, trầm giọng hỏi.
“Mùi vị rất ngon nha. So với sô cô la nhập khẩu từ nước ngoài xem chừng còn thơm hơn. Anh mua ở đâu vậy?” Bonnie trợn lớn đôi mắt, thích thú dựa đầu vào vai anh.
“Pháp.” Ngũ Hạ Liên tuỳ ý đưa ra một lời nói dối, tay cầm một miếng sô cô la lên rồi nhìn.
Bonnie lấy sô cô la từ trong tay anh, bóc lớp giấy bạc phủ bên ngoài ra, đưa đến bên miệng anh trêu đùa, “Em đút cho anh.”
Anh từ trước đến giờ không thích đồ ngọt, càng không thích những món điểm tâm ngọt mà phụ nữ yêu thích nhất.
Ngũ Hạ Liên im lặng nửa buổi, vậy mà như một kỳ tích, anh mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042808/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.