🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Liễu Chân Nhã phát hiện Trang Nhĩ Ngôn và Giang Thành nói nhỏ thương lượng cái gì đó, trên mặt còn mang theo ý cười giảo hoạt, hỏi hai người bọn hắn, nhưng hai người lại càng cười đến càng thêm giảo hoạt như hồ ly.
Thấy một người một quỷ rõ ràng không có ý nói cho cô, Liễu Chân Nhã bĩu môi, một hơi uống cạn sữa, đi ra ngoài, "Noãn Noãn, Giang Thành, mẹ đến trường, các con ở trong nhà chơi, đừng có chạy lung tung." Thuận miệng còn dặn dò Trang Nhĩ Ngôn một câu, "Trang Nhĩ Ngôn, an toàn của hai đứa con giao cho anh."
"Dạ, đã biết, con và chị sẽ không chạy loạn, chỉ chơi ở trong nhà." Giang Thành ngoan ngoãn đáp ứng.
"Liễu Liễu, tan học trở về sớm một chút." Trang Nhĩ Ngôn ân cần giống như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm đưa Liễu Chân Nhã ra cửa chính.
Khi rời nhà, Liễu Chân Nhã quay đầu lại nhìn thoáng qua Trang Nhĩ Ngôn đứng ở cửa nhìn theo cô, người nầy trong khoảng thời gian này đều cùng Giang Thành thần thần bí bí kế hoạch chuyện gì đó, đáng tiếc hiện tại đang trong giai đoạn thi cuối kì, bằng không sẽ có thời gian tra khảo bọn họ.
Ai, rốt cục cũng sắp nghỉ đông, hai bé con được nghỉ trước chừng mười ngày so với cô, mỗi ngày nhìn thấy bọn chúng có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, trong lòng ngang dọc là hâm mộ vạn phần, đều là đi học, vì sao trung học phải học hơn tiểu học hơn mười ngày? Thật sự là chế độ giáo dục kỳ quái.
Vừa buông túi sách, Tiêu Lăng Xuân ngồi cùng bàn liền quan tâm hỏi han: "Sáng hôm nay thi toán, cô chuẩn bị thế nào rồi?"
"Hừ hừ, yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho anh dễ dàng đạt được học bổng đứng đầu." Liễu Chân Nhã thị uy trừng mắt, bạn học nửa năm cùng trải qua bốn năm lần thi tháng, thành tích hai người đều là bất phân thắng bại, nhưng mà vẫn kém hắn một chút. Chế độ học bổng trung học có điểm biến thái, ví như chỉ có thưởng một vị trí đứng đầu, nhưng phải là đứng đầu cả năm. Liễu Chân Nhã vì có được học bổng đứng đầu này cũng không tính nhường Tiêu Lăng Xuân, bạn bè là bạn bè, đồng tình là đồng tình, loại cuộc thi đánh giá thành tích học tập, kiểm nghiệm bản thân này kiên quyết không thể lừa gạt...
"A, chúng ta lại cùng muốn một chuyện." Tiêu Lăng Xuân thản nhiên nhướng mày, xem như chấp nhận khiêu khích của Liễu Chân Nhã, "Chờ xem, học bổng đứng đầu là do tôi quyết định."
Liễu Chân Nhã trừng mắt, cùng ánh mắt Tiêu Lăng Xuân giao nhau phát ra tia lửa "tung tóe ngàn dặm".
Ngồi ở phía sau hai người, Giản Phán có chút hăng hái nâng cằm, đôi mắt to ngó ngó bên này, lại ngó ngó bên kia, chỉ chốc lát sau, hứng thú hiện lên ở đáy mắt, ha ha, vô luận như thế nào đều cảm thấy trong lúc này lớp trưởng cùng lớp phó... có gian tình. Trong học tập là đối thủ một mất một còn, trong cuộc sống lại quan tâm lẫn nhau, theo như chuyện ngôn tình chính là tình yêu học đường, thật sự là kết ra gian tình nha!
Cảm giác được ánh mắt nhìn trộm nóng bỏng không hiểu rõ sau lưng, lưng Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân đồng thời cứng đờ, sau đó đồng thời đều tự dời đầu đi chỗ khác không nhìn ánh mắt nhiều chuyện của Giản Phán, tên kia đã xem chuyện tiểu thuyết đến tẩu hỏa nhập ma.
Im lặng trong chốc lát, Tiêu Lăng Xuân lại kéo khóe miệng nói với Liễu Chân Nhã: "Bà ngoại tôi đã xuất viện, cám ơn cô hỗ trợ."
Nhìn đến nụ cười vặn vẹo trên mặt Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy ghê răng, "Cái kia, tôi nói này, nếu anh không có thói quen cười không cần phải cười, giống như bây giờ ngoài cười nhưng trong không cười thực dọa người. Về phần anh nói hỗ trợ, cho tới hôm nay thì thôi đi, anh đã nói lời cảm tạ tôi mười bảy lần, có phải có thể dừng rồi hay không?"
Tiêu Lăng Xuân khóe miệng vừa kéo, hắn có tạ ơn nhiều lần như vậy rồi sao? "Cô giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng chỉ có nói vài tiếng cảm tạ với cô..."
"Lớp trưởng, Tiểu Nhã giúp anh việc gì thế? Anh muốn lấy thân báo đáp sao?" Một câu của Giản Phán không chỉ có làm cho Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân xấu hổ, liên đới mấy bạn học cùng lớp chung quanh cũng mạnh mẽ quay đầu nhìn bọn họ.
"Ngồi yên, ngồi yên, bắt đầu cuộc thi." Giám thị đi vào phòng gõ bục giảng.
Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân nhìn nhau, không hẹn mà cùng hơi thở phào, giáo viên thật sự là làm mưa đúng lúc.
Khoảng chừng một giờ sau, Liễu Chân Nhã đã làm xong bài thi cũng kiểm tra lại một lần, sau đó nộp bài thi, thu thập xong bút giấy trước tiên.
Nộp bài thi xong mới vừa ra khỏi phòng, phía sau truyền đến giọng nói của Tiêu Lăng Xuân, "Liễu Chân Nhã, từ từ, cùng đi."
Liễu Chân Nhã quay đầu lại cười, "Anh cũng nộp bài thi trước?"
"Đề rất đơn giản." Tiêu Lăng Xuân nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cùng tôi đi nhà sách thế nào?"
"Mua sách? Được."
"Tôi tính đi mua một chút sách bài tập về nhà làm. Trường của chúng ta, trình độ học sinh nằm trong mức thấp của các trường trung học thành phố, nếu chỉ trông cậy vào kiến thức giáo viên giảng và bài tập giáo viên cho, đến khi thi vào cao đẳng phỏng chừng không có người nào có thể đậu vào trường chính quy."
Liễu Chân Nhã đồng ý gật đầu, ai bảo đó chỉ là một ngôi trường mới xây được một hai năm học đâu. "Vậy đi thôi, tôi cũng đi nhà sách mua một số tư liệu."
"Đúng rồi, bình thuốc chữa bệnh cô đưa bà ngoại tôi đã bị tôi cho bên ngoài."
"Cho bên ngoài? Bệnh của bà ngoại anh đã khỏi hẳn rồi, hoàn toàn không cần bình thuốc kia nữa à? Tôi nói, anh cũng quá hào phóng, anh có biết bình thuốc kia giá trị bao nhiêu tiền hay không?" Vẻ mặt Liễu Chân Nhã đau lòng, cũng là sau khi cô cho nước thuốc Tiểu Mật mới nói cho cô biết giá trị của bình thuốc kia, rõ ràng chỉ cần một hai giọt đã có thể chữa khỏi bệnh của bà ngoại Tiêu Lăng Xuân, kết quả dưới tình huống cô không biết chuyện tặng hắn nguyên một lọ, mà hiện tại lại bị hắn hào phóng cho bên ngoài, ô ô, cô mệt thảm!
"Bình dân không tội, mang ngọc có tội, thuốc linh nghiệm như vậy, cô cảm thấy bằng một Tiêu Lăng Xuân nho nhỏ như tôi giữ được sao? Ai bảo khi cô đưa thuốc cho tôi không chịu nói thật, một chút tôi cũng không biết thuốc kia có giá trị đến vậy. Khi tới bệnh viện tôi liền đút cho bà ngoại uống một giọt, kết quả ngày hôm sau bà ngoại tôi đã có thể xuống giường đi lại, cuối cùng mới bị bác sĩ trong bệnh viện chú ý tới."
Liễu Chân Nhã rơi lệ, cô chỉ biết là bình thuốc kia có thể trị bệnh, nhưng lại không nghĩ tới nó lợi hại như vậy, đều do Tiểu Mật, chính cô ta là một bảo vật, cũng không nghĩ tới cái khác cũng là bảo vật. "Cho thì cho đi, dù sao cho dù bọn họ đem nghiên cứu hay kiểm nghiệm hợp chất cũng không tra được thành phần thảo dược trong thuốc. Anh không có nói cho bọn họ biết bình thuốc kia là tôi cho anh chứ?"
"Cô cảm thấy sao?" Nói lời này Tiêu Lăng Xuân còn có một bụng oán khí. Buổi sáng hôm đó, hắn giúp đỡ bà ngoại tập đi vài bước ở lối nhỏ, vừa vặn gặp phải bác sĩ trưởng tiến hành kiểm tra mỗi ngày, bác sĩ nhìn thấy bà ngoại đi được thiếu chút nữa trừng rớt tròng mắt ra, phải biết rằng bà ngoại hắn đã nằm ở trên giường hơn nửa năm, sau đó vẻ mặt liền cuồng nhiệt mà đẩy bà ngoại hắn vào phòng quan sát. Từ trong phòng quan sát đi ra, khi bác sĩ tuyên bố tế bào ung thư trên người bà ngoại đang giảm bớt, hắn chỉ biết thuốc Liễu Chân Nhã cho thực có tác dụng. Có tâm giấu diếm nguyên nhân bà ngoại biến chuyển tốt, nhưng bệnh viện khẳng định sẽ không để cho tư liệu sống nghiên cứu tốt như vậy rời đi, lại nói, tuyệt đối sẽ mang đến phiền toái cho Liễu Chân Nhã, cuối cùng Tiêu Lăng Xuân giao nước thuốc ra lại giấu đi lai lịch của nó, chỉ nói cho bọn họ biết nước thuốc đó là do một hòa thượng xa lạ cho hắn.
"Hắc hắc, tôi cảm thấy anh sẽ không bán đứng tôi." Trong lời nói của Liễu Chân Nhã bao hàm tin cậy đối với Tiêu Lăng Xuân, "Thế nhân sâm ngàn năm tặng cho nhà anh bồi bổ thân thể thì sao? Nó chưa mang đến phiền toái cho anh chứ?"
Tiêu Lăng Xuân bước nhẹ một chút, sau đó dường như không có việc gì đi về phía trước, "Ngày đó cô không chớp mắt đưa cho tôi một bình thuốc “bình thường”, một cây nhân sâm ngàn năm như đứa bé, khi đó đứa ngốc cũng biết phải giấu nhẹm đồ vật trân quý như thế." Kết quả vẫn là lẫn lộn xem trân châu là cá mộc, tùy tiện để lộ đồ vật quý hiếm chân chính.
"Bác sĩ bệnh viện không yêu cầu anh nói ra bộ dạng hòa thượng đó sao?" Liễu Chân Nhã tò mò hỏi, hai giọt nước thuốc có thể trị hết hoàn toàn bệnh ung thư, người có mắt khẳng định hy vọng được càng nhiều nước thuốc càng tốt.
"Yêu cầu, tôi tùy tiện nói đại tướng mạo, dù sao tôi cũng không biết, tìm được hay không là việc của bọn họ." Tiêu Lăng Xuân nói rất không chịu trách nhiệm, "Tôi nói là sáng mấy hôm trước khi tôi đi đưa sữa gặp được lão hòa thượng đó. Lão hòa thượng lúc ấy vừa lạnh vừa đói, tôi liền tặng cho lão một chai sữa chua, lão liền cho tôi một cái bình nghe nói có thể trị bách bệnh. Tôi ôm tâm lý thử xem đút cho bà ngoại tôi uống một giọt, ai ngờ nước thuốc kia thực sự có tác dụng... Tôi tùy tiện nói, tùy tiện bọn họ tin hay không, chỉ có tôi và cô biết lai lịch của nước thuốc, cho dù bọn họ điều tra tôi như thế nào đều là tra không ra được."
Liễu Chân Nhã đối với Tiêu Lăng Xuân giơ ngón tay cái lên, "Thật sự là biện pháp trốn tránh thông minh. Bất quá, tôi cảm thấy anh là ngu ngốc đệ nhất thiên hạ, nước thuốc lợi hại như vậy anh liền không cho bên ngoài như vậy, nếu là tôi, nâng giá lên mấy trăm mấy ngàn vạn bán cho bệnh viện."
Tiêu Lăng Xuân vuốt cằm thật sự suy nghĩ nói: "Cô nói thật đúng là mới để ý, ừ, chờ thi xong thử đi tìm viện trưởng bệnh viện kia." Có tiện nghi không chiếm là đứa ngốc, "Thuận tiện còn có thể xem trình độ nghiên cứu của bọn họ đối với nước thuốc kia, xem bọn học có thể chế tạo ra nước thuốc hay không."
"Bọn họ không có khả năng chế tạo ra." Liễu Chân Nhã khẳng định đáp, thành phần nước thuốc này là trên trăm loại linh thảo cộng thêm nước ngọc tích lũy ngàn năm trong mỏ ngọc của Noãn viên trộn lẫn tinh luyện mà thành, nếu bệnh viện bình thường có thể chế tạo ra nước thuốc thần kỳ như vậy, Noãn viên của cô cũng không cần tồn tại.
"Cô biết cách phối nước thuốc?" Tiêu Lăng Xuân bất động thanh sắc hỏi, nói thật hắn cũng rất ngạc nhiên lai lịch chân chính của nước thuốc, không phải hắn xem thường Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã tuyệt đối không có năng lực tự mình làm ra một lọ nước thuốc thần kỳ như vậy. Không biết là ai lợi hại như vậy, nghiên cứu chế tạo ra loại nước thuốc có thể trị liệu bệnh ung thư, nếu công bố phương thuốc ra ngoài, thì người bệnh ung thư trên thế giới sẽ được hưởng phúc.
"Không rõ lắm, nhưng tôi biết phần lớn thành phần trong nước thuốc là tinh hoa thực vật gần tuyệt chủng trên thế giới. Về phần tôi từ đâu được bình thuốc kia thì anh đừng hỏi nữa, đây là bí mật của tôi, tôi sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Lại nói với anh một lần nữa, bất luận là ai hỏi, cho dù là mẹ anh, bà ngoại anh, anh cũng không thể lộ ra nước thuốc là tôi cho anh... Lúc ấy tôi một lòng muốn giúp anh, nhưng không nghĩ tới người kia cho tôi một lọ nước thuốc nghịch thiên như vậy, ai, lần này sợ là mang đến tai nạn cho anh." Sau, Liễu Chân Nhã đánh giá may mắn là lúc cô trộm đem nước thuốc và nhân sâm cho Tiêu Lăng Xuân, không có người thứ ba thấy, bằng không... Ai, làm việc vẫn là không đủ cẩn thận mà.
"Cô yên tâm đi, tôi biết chừng mực, biết nên nói như thế nào." Tiêu Lăng Xuân cơ hồ nói như là thề với Liễu Chân Nhã, tất cả mọi người không phải là đứa trẻ, đương nhiên biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói.
Liễu Chân Nhã và Tiêu Lăng Xuân cùng đi nhà sách tự mua tư liệu cần, đợi cho đến khi tính tiền, hai người nhìn nhau cười, hai người đều là mua sách học lớp 11.
Bởi vì nộp bài thi trước tiên, khi Liễu Chân Nhã về đến nhà còn chưa đến mười một giờ, đẩy cửa ra chợt nghe thấy tiếng cười của một quỷ hai đứa bé, còn có tiếng hưng phấn kêu gào của mấy con thú cưng.
"Đang đùa cái gì mà vui vẻ như vậy?" Liễu Chân Nhã nghĩ chắc Noãn Noãn và Giang Thành lại đang tiến hành trò chơi đại chiến.
"Liễu Liễu, em đã về rồi." Trang Nhĩ Ngôn giống như cô vợ nhỏ nghênh đón anh chồng trở về nhà, cười đến ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt cười của Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã không kìm được rùng mình một cái, "Đã nói n lần, nói chuyện đàng hoàng cho tôi, một người đàn ông mà nói chuyện ngọt ngấy như vậy, có ghê tởm hay không?"
Mặt cười của Trang Nhĩ Ngôn nháy mắt biến thành mặt khóc, "Oa, Liễu Liễu, em lại ghét bỏ anh."
"Mẹ, con đã giúp mẹ báo thù." Giang Thành như con cọp nhào tới ôm chặt thắt lưng của Liễu Chân Nhã, vẻ mặt hung phấn như muốn nói "khen con, mau khen con đi".
"Giúp mẹ báo thù? Giúp mẹ báo thù gì?" Liễu Chân Nhã không rõ.
"Thời gian trước mẹ không phải vì ông Liễu, bà Dương làm phiền não sao? Giang Thành dùng một kế sách nhỏ làm cho bọn họ chó cắn chó, đại khái bọn họ vĩnh viễn sẽ không đến làm phiền mẹ nữa." Noãn Noãn chậm rãi giải thích, trên mặt cười ôn ôn nhu nhu.
"Là anh đó, đây đều là công lao của anh, là anh dạy Giang Thành công phá hệ thống máy tính của tổng công ty Liễu thị, Dương thị, sau đó đem một ít tư liệu công ty hai nhà trao đổi... Ha ha, nghe nói Dương thị, Liễu thị đang đào góc tường của nhau."
Trang Nhĩ Ngôn vốn đang hối hận ồn ào nhảy đến trước mặt Liễu Chân Nhã, lộ ra vẻ mặt đang chờ đợi được khen giống Giang Thành như đúc.
Nghe thế, cuối cùng Liễu Chân Nhã đã biết Trang Nhĩ Ngôn và Giang Thành trong khoảng thời gian này thì thầm cái gì, nháy mắt trong lòng vừa là cảm động vừa là chua xót, còn có khoái ý đã trả thù Liễu Kiến Thành, Dương Chi Lan, cũng sinh ra loại cảm giác nhè nhẹ không biết làm sao với Trang Nhĩ Ngôn, đủ loại tư vị đan vào cùng một chỗ làm cho lòng Liễu Chân Nhã phá lệ phức tạp, "Liễu thị cùng Dương thị sẽ không bị mọi người phá đến suy sụp đi?" Giang Thành có lẽ không có năng lực này, nhưng cô tin tưởng Trang Nhĩ Ngôn trăm phần trăm có thể.
Khóe miệng Trang Nhĩ Ngôn và Giang Thành gợi lên một tia cười gian, "Nhanh thôi, bọn họ bây giờ còn đang trên võ đài, lôi đài chấm dứt công ty hai nhà liền xong rồi."
Liễu Chân Nhã không nói gì nhìn trời, đứa bé nhà cô mới ba tuổi, dưới sự chỉ đạo của ba ba đã phá hủy hai công ty quy mô coi như tập đoàn lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.