Tiêu Lăng Xuân là kiểu người ít nói nhưng lại thích hỏi cặn kẽ mọi chuyện, vì Liễu Chân Nhã và mẹ cậu đã trãi qua những chuyện tương tự như nhau, nên cậu ấy mới quan tâm Liễu Chân Nhã như người có cùng cảnh ngộ. Dựa vào sự quan tâm này, Liễu Chân Nhã cảm thấy không thể để Tiêu Lăng Xuân đi một chuyến không công được. Nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, mới hơn 10h sáng, sau khi đem đồ đạc các thứ về Triển gia xong, Liễu Chân Nhã ngồi xe công cộng về biệt thự Liễu gia. Tại sao cô dám đi nghênh ngang trên đường mà không sợ Nhâm Phong Thanh đến bắt? Hứ, sợ gì chứ, khi có nguy hiểm thì cứ chui vào Noãn Viên trốn là được rồi, không chừng còn dọa cho bọn người đến bắt cô phải hết hồn ấy chứ. Trở lại Liễu gia, Liễu Chân Nhã ngạc nhiên phát hiện không hề có tuyết đọng trước cổng dù đã một khoảng thời gian cô không về nhà, là xe dọn tuyết đến biệt thự sao? Xoay đầu nhìn cổng biệt thự nhà Lưu Úy tuyết đọng một đống, xem ra không phải là xe dọn tuyết rồi, vậy là ai giúp cô dọn tuyết vậy nhỉ? Nhàm chán đi đông chơi cái này đi tây chơi cái kia, qua mấy giờ liền, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên. “Đây, bài vở này cho bạn, bài vở của mấy môn này mình đã ghi chú cẩn thận cho bạn hết rồi, bạn chỉ cần xem là hiểu ngay. Còn nếu có gì không hiểu, khi quay lại trường có thể hỏi mình hoặc giáo viên cũng được, còn không sau mỗi ngày tan ca mình đến đây bạn đều có thể hỏi mình”. Vừa mở cửa ra liền thấy Tiêu Lăng Xuân ôm một chồng tài liệu, vì khí trời lạnh lẽo nên gương mặt cậu ấy có vẻ cứng ngắc, nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại có chút….dài dòng. “Bạn vào nhà ngồi cái đã, để mình rót ly trà nóng cho bạn.” Liễu Chân Nhã nhận tài liệu rồi mời Tiêu Lăng Xuân vào nhà, thuận miệng hỏi: “Không phải bạn làm gia sư sao, sao lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị nữa? Còn phải đi học, bạn có bận lắm không?” “Không sao, làm gia sư, nhân viên tiếp thị còn dễ chịu hơn nhiều so với nhặt ve chai hay rửa chén dĩa thuê ấy chứ.” Tiêu Lăng Xuân vẫn duy trì gương mặt cứng ngắc. Vốn định rót ly trà cho Tiêu Lăng Xuân nhưng Liễu Chân Nhã lại dừng tay, lấy bình nước sôi, xoay người bước vào phòng bếp một lúc sau bưng ra một ly sữa nóng để trước mặt Tiêu Lăng Xuân: “Trời lạnh uống sữa nóng vẫn tốt hơn.” Tiêu Lăng Xuân khẽ cau mày— nam sinh trời sinh không thích sữa hay hoa quả các loại, khẽ nhấp một ngụm sau đó càng nhíu mày chặt hơn: “Sao lại ngọt quá vậy?” “Lúc pha sữa mình có thêm vào chút đường phèn, đậu đỏ và đậu phộng, uống ngon không? Cả nhà mình ai cũng thích uống như vậy đó.” Trong khoảng thời gian cô không ở nhà, công ty giao sữa đều treo sữa trước cổng nhà, Liễu Chân Nhã nổi hứng đem số sữa đó chế biến lại lần hai: lấy đường, đậu phộng giã, đậu đỏ giã đem lên đếp đun qua một lần, cho ra hương vị cũng không tệ lắm, so với sữa đậu đỏ đậu phộng trong siêu thị bán ngon hơn một chút. “Sữa rất tốt cho cơ thể, bạn uống nhiều vào nhé, mình nấu nhiều lắm.” Từng ấy sữa cô mang ra nấu hết một lần, cho nên bây giờ còn hẳn một nồi cực to. Tiêu Lăng Xuân nhẫn nại uống hết một ly sữa lớn, sau đó đặt ly lên bàn cách chỗ cậu một khoảng rất xa, “Cũng chỉ có bọn con gái và trẻ con mấy bạn mới uống được đồ ngọt thế này thôi.” Liễu Chân Nhã quay đầu không nói gì, bạn học à, cậu cũng nằm trong phạm vi trẻ con đó biết không? Tiêu Lăng Xuân nhiều lần đưa sữa cho Liễu Chân Nhã, giúp cô chép bài, mà trong trường thì cũng chỉ có cô nói chuyện với cậu, nhưng trên thực tế thì đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà Liễu Chân Nhã. TV LCD cỡ lớn, dàn âm thanh nhìn qua có vẻ đắt tiền, đồ nội thất trang nhã, ấm áp…..Đến khu biệt thự Thanh Sơn vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Xuân nhận ra được chỗ ở hiện tại của bản thân như thế nào, đó là chỗ của những người lao động nghèo khổ, vất vả cả đời cũng không thể mua nổi một căn biệt thự, Liễu Chân Nhã và mẹ cậu đều chưa kết hôn mà sinh con, nhưng Liễu Chân Nhã không cần phải bộn bề tìm kế sinh nhai để nuôi con trẻ, cô ấy và mẹ cậu hoàn toàn không giống nhau. Ánh mắt Tiêu Lăng Xuân đột nhiên hiện ra vẻ đau thương làm Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiểu, cô lo lắng hỏi: “Lớp trưởng, bạn sao vậy?” “Không sao.” Tiêu Lăng Xuân lắc đầu, gương mặt lấy lại vẻ bình tĩnh, “À đúng rồi, bệnh của bạn có nghêm trọng lắm không? Khi nào thì đi học lại? Giản Phán cứ lải nhải tên bạn suốt.” Liễu Chân Nhã cúi đầu, không để Tiêu Lăng Xuân nhìn thấy sự chột dạ trong mắt mình: “Mình sẽ đi học lại nhanh thôi.” “Noãn Noãn và Giang Thành nhà bạn đâu rồi? Không có nhà sao?” Mấy lần trước cậu đến đây, hai đứa nhóc đều vây lấy cậu hỏi đông hỏi tây, nay lại không thấy bóng dáng đâu hết. “À…mình bị bệnh không chăm bọn chúng được, nên gửi bọn chúng đến nhà dì mình rồi.” Chớp mắt vài cái, Liễu Chân Nhã nói ra một lý do hợp lý. “Ừ.” Tiêu Lăng Xuân gật đầu, ngẩng đầu nhìn Liễu Chân Nhã, cả hai đều giật giật khóe miệng — phải làm gì tiếp theo đây? Hai người đều im lặng, đột nhiên trong phòng có vài cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Lăng Xuân đang cảm thấy khó hiểu sao gió tuyết đột nhiên mạnh quá vậy, còn Liễu Chân Nhã thì có thể khẳng định cơn gió lạnh lẽo này là gió cõi âm. Nhìn đến bóng dáng quen thuộc đang phiêu đãng trong phòng khách, tròng mắt Liễu Chân Nhã thiếu chút rớt luôn ra ngoài, cái con ma mang vẻ mặt hưng phấn tò mò kia là ai? Không phải là kẻ trước kia đã gào qua thét lại với cô là sau này có gặp nhau phải xem nhau như người xa lạ— Trang Nhĩ Ngôn hay sao? “Liễu Chân Nhã? Liễu Chân Nhã?” Tiêu Lăng Xuân huơ huơ tay trước mặt Liễu Chân Nhã đang hóa đá, sao phản ứng cứ như đang gặp phải ma vậy chứ? Người nào đó quả thật gặp phải ma rồi còn gì! “Trang….Trang…” Người nào đó gặp phải ma nên nói không nên lời. “Liễu Chân Nhã, bạn nói chuyện với ai vậy?” Không phải lại phát bệnh đó chứ? Tiêu Lăng Xuân đem việc Liễu Chân Nhã hay nói chuyện với khoảng không thành một loại bệnh. Không nghe được tiếng gọi của Tiêu Lăng Xuân, cũng càng không quan tâm đến ánh mắt quan tâm, khẩn trương của cậu ấy, toàn bộ tâm tư của Liễu Chân Nhã hiện giờ đều bị con ma đang cười yếu ớt lơ lửng giữa không trung hút đi rồi— hồn ma của Trang Nhĩ Ngôn, Trang Nhĩ Ngôn đã chết rồi sao? Không phải cậu ta vô cùng tự tin quay về trả thù ba và mẹ kế cậu ta sao, không phải cậu ta đã quậy long trời lở đất cái nhà đó sao, không phải cậu ta còn có một người bạn có thể dễ dàng mang cô ra ngoài an toàn hay sao, sao cậu ta lại biến thành ma thế này? Liễu Chân Nhã không thể tin được. “Ha ha, thì ra Liễu Liễu có thể nhìn thấy ma.” Nhân tử như đăng diệt (Càfé:Người chết như đèn tắt),hơn nữa thù lớn đã báo xong, những bất mãn trước đó cũng tan thành mây khói, Trang Nhĩ Ngôn bây giờ đã trở lại thành một Trang Nhĩ Ngôn khôi ngô tuấn tú của ngày nào, vẻ mặt gian ác hiểm độc…không bao giờ xuất hiện nữa. Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn đang lẳng lặng mỉm cười trước mặt cô, cô nghiến răng, chết rồi không đi đầu thai đi đến đây tìm cô làm gì? “Cảm giác khi biến thành ma thật tốt, thân thể nhẹ như mây bay, muốn đi đâu chỉ cần bay một chút là tới….” Trang Nhĩ Ngôn cứ như đứa con nít thích khoe khoang, còn đặc biệt bay vòng tới vòng lui quanh Liễu Chân Nhã. “Chúng ta—” là người xa lạ, cậu cút đi đầu thai cho tôi nhờ! “Liễu Liễu, bạn đã quên bên cạnh bạn còn một người không nhìn thấy chúng ta rồi kìa.” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng xuyên qua xuyên lại người Tiêu Lăng Xuân, làm Tiêu Lăng Xuân rùng mình liên tục phải tự ôm lấy mình. Đúng rồi, quên mất Tiêu Lăng Xuân nữa chứ. Rất muốn nở nụ cười với Tiêu Lăng Xuân, chỉ là nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn ở bên cạnh nhăn nhó nhìn cô, Liễu Chân Nhã thật sự không nặn ra được nụ cười, cố gắng không nổi điên mà gào to trước mặt Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã như đang nghiến răng nói: “Lớp trưởng, cũng trễ rồi, bạn cũng nên về nhà nghỉ ngơi.” “Ừ, trễ thật, mình về đây.” Tiêu Lăng Xuân là người thông minh, đương nhiên nghe được sự tức giận và ý muốn tiễn khách của Liễu Chân Nhã, muốn mở miệng quan tâm một chút nhưng trực giác cho cậu biết là cô sẽ không trả lời, cuối cùng chỉ có chút đăm chiêu rời khỏi biệt thự Liễu gia mà thôi. Trong nhà còn lại một người một ma, Liễu Chân Nhã ngồi trên sô pha châm chọc nhìn Trang Nhĩ Ngôn: “Trang Nhĩ Ngôn, còn nhớ bạn đã nói gì không hả? Chúng ta bây giờ là người xa lạ, sao bây giờ bạn lại xuất hiện ở nhà tôi vậy?” “Mình nhớ rõ là mình đã nói gì, nhưng mà không biết sao mình lại muốn đến đây nữa, dù sao thì cũng đã đến đây rồi.” Trang Nhĩ Ngôn thoải mái trả lời với vẻ vô lại vô cùng. “Vẫn nhớ là được rồi, vậy thì, mời đi cho.” Liễu Chân Nhã chỉ tay về phía cửa trưng ra vẻ mặt tươi cười tiễn khách với Trang Nhĩ Ngôn. “Liễu Liễu, sao bạn nhẫn tâm quá vậy, mình chết mà vẫn còn chưa yên tâm về bạn, nên mình mới bay đến đây tìm bạn, kết quả mới vừa gặp thì bạn đã đuổi mình đi rồi.” Trang Nhĩ Ngôn bay đến sô pha Liễu Chân Nhã đang ngồi, chớp chớp hai mắt như con chó con ra vẻ tội nghiệp nhìn Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, mình chết, mình chết rồi đó, bạn không đau lòng chút nào sao?” “Đau lòng, tại sao tôi phải đau lòng chứ?” Liễu Chân Nhã nhướng mày, ánh mắt châm chọc: “Cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.” Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé “Bạn vẫn thù dai như vậy, vẫn giống như trước kia.” Trang Nhĩ Ngôn vươn tay muốn xoa đầu Liễu Chân Nhã, lại bị Liễu Chân Nhã “bốp” một cái hất đi, “Liễu Liễu, lúc đó mình nói vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ bạn thôi —ơ, mình có thể đụng được bạn sao?” Bạn trẻ Trang Nhĩ Ngôn đang nhận sai xin xỏ sự tha thứ sững sờ nhìn Liễu Chân Nhã hất tay mình, sau đó hai mắt sáng trưng lên: “Liễu Liễu, mình có thể đụng vào bạn, không phải ma không thể đụng được vật nào khác hay sao?” “Không phải bạn có thể động vào tôi mà là tôi có thể động vào ma— này, buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân, bạn buông ra ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã suýt nữa bị Trang Nhĩ Ngôn ôm nghẹt thở, thật bực mình, đã thành ma rồi sao sức lực vẫn còn mạnh dữ vậy không biết? “Ha ha, Liễu Liễu, mình có thể ôm bạn, bẹp— còn có thể hôn bạn được nữa!” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng, cũng không quan tâm đến Liễu Chân Nhã có đồng ý hay không , nhào tới hôn lên trán Liễu Chân Nhã. “Á, kinh tởm, thấy ghê quá đi.” Liễu Chân Nhã “phi, phi” hai tiếng, thấy Trang Nhĩ Ngôn còn đang ôm cô chưa chịu buông ra, không khỏi nghiến răng nghến lợi cất giọng căm thù: “Nếu không buông ra tôi sẽ cắn bạn đó.” “Liễu Liễu thật keo kiệt, lúc xưa chúng ta cùng ăn cùng ngủ bạn còn vui vẻ biết bao nhiêu, bây giờ mới ôm một chút đã đòi cắn rồi.” Trang Nhĩ Ngôn oán giận thả lỏng vòng tay. “Khi đó tôi còn nhỏ nên mới bị bạn chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy!” Liễu Chân Nhã nhón người ngồi xích vào một chút, tạo ra khoảng cách với Trang Nhĩ Ngôn, “Mà này, sao bạn lại chết vậy?” Liễu Chân Nhã là người nhanh giận nhanh quên, lập tức tò mò lý hỏi do Trang Nhĩ Ngôn chết. Trang Nhĩ Ngôn lau nước mắt: “Liễu Liễu, mình thật đau khổ, mình chết mà bạn không đau lòng chút nào cả.” “Bạn thôi giả vờ ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã nổi giận, trong khoảng thời gian này, ấn tượng của Liễu Chân Nhã về Trang Nhĩ Ngôn đó là một người cõi lòng chứa đầy u sầu và thù hận, bây giờ lại làm trò như con cún, hành động vô lại thoải mái không chút gượng ép nào, tính cách một người sao có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? “Bây giờ bạn ngồi đây nói rõ ràng tôi nghe nào, tại sao tôi phải đau lòng chứ hả?” Trang Nhĩ Ngôn thì thào gật đầu: “Cũng đúng, bộ dạng bây giờ của mình cũng có khác gì chưa chết đâu.” Khác nhau, sao lại không khác nhau cơ chứ? “Này, chết rồi thì đi đầu thai đi, sao lại lưu lại đây vậy hả?” Hơn nữa vừa chết đã chạy ngay đến nhà cô rồi. “Đầu thai sao? Người chết rồi thật sự có thể chuyển thế đầu thai sao?” Trang Nhĩ Ngôn sáng mắt hào hứng bừng bừng, nhưng chỉ trong chốc lát lại ỉu xìu xuống, “Nhưng mà mình phải ở bên cạnh Liễu Liễu, không cần đi đầu thai đâu.” Liễu Chân Nhã muốn phun máu, “Ai cần bạn ở bên cạnh tôi chứ, mau cút đi đầu thai ngay cho tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]