Liễu Chân Nhã nghĩ Nhâm Phong Thanh nhất định sẽ cho người tới bắt cô, vì vậy cô không quay về nhà mà trực tiếp đến nhà Triển Phi. Đã hơn nửa đêm lại gọi cửa nhà Triển Phi, Liễu Chân Nhã có chút ngại ngùng, trái lại Triển Phi lại giật mình vì sự xuất hiện của cô: “Sao cô ở đây vậy?” Liễu Chân Nhã khoát tay đi vào nhà, “Trang Nhĩ Ngôn cho người cứu tôi ra.” “Tôi còn đang nghĩ sao nhiều ngày như vậy rồi mà cô còn chưa liên lạc với tôi, kết quả bây giờ cô đã trở lại, có lấy được bằng chứng không?” “Không có, bị nhốt mấy ngày ở đó, buổi chiều hôm nay mới lần đầu gặp được Trang Nhĩ Ngôn, sau đó mới rạng sáng đã được người cứu ra rồi.” Cào cào tóc, Liễu Chân Nhã nhìn Triển Phi áy náy: “Trang Nhĩ Ngôn không cho tôi nhúng tay vào chuyện này, còn bắt tôi sau này phải xem cậu ấy như người xa lạ nữa.” Kế hoạch làm nội ứng thế là bị phá sản. Triển Phi há miệng thở dốc, hết cách, chuyện báo thù cho cha, thu thập bằng chứng vốn là nghĩa vụ của cảnh sát: “Như vậy cũng tốt, một cô gái đi làm nội ứng quả thật rất nguy hiểm. Trong phòng mẹ tôi còn một cái giường đơn, cô vào phòng mẹ tôi ngủ tạm nhé, để tôi nghĩ xem nên sắp xếp chỗ nào an toàn hơn cho cô. Cô được cứu ra ngoài, tôi nghĩ Nhâm Phong Thanh chắc chắn sẽ cho người tìm cô lại đấy.” “Anh không cần lo lắng, tôi muốn ở lại nhà anh một thời gian, chị Ngọc vẫn đang ẩn thân bên cạnh, nên tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.” Liễu Chân Nhã nhìn quanh, hỏi: “Ba anh đâu? À, tôi quên mất anh không nhìn thấy ông ấy được.” “Vậy thì tốt rồi, cô không cho tôi nói chuyện của cô cho cục trưởng nên tôi cũng đang đau đầu về vấn đề an toàn của cô đây, nghe cô nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.” Triển Phi nhẹ nhàng dẫn Liễu Chân Nhã vào phòng mẹ anh ta, đẩy cửa ra, Liễu Chân Nhã thấy Triển Quốc Quân đang nằm trên giường mẹ Triển, vẻ mặt một người một ma đều lộ vẻ tươi cười. Liễu Chân Nhã nói khẽ với Triển Phi: “Ba anh đang ngủ trên giường với mẹ anh đó.” Triển Phi sửng sốt, sau đó khẽ cúi mắt: “Cô nói xem có phải ba tôi đi vào giấc mơ của mẹ tôi không? Mấy hôm nay mẹ tôi có vẻ tốt lắm, nhìn qua cũng không còn vẻ sầu khổ như trước nữa.” “Để ngày mai tôi hỏi ba anh một chút, trước kia tôi có quen một con ma cũng có khả năng đi vào giấc mộng, tôi nghĩ chắc ba anh cũng có thể.” Sáng sớm hôm sau, mẹ Triển thấy Liễu Chân Nhã ngủ trong phòng bà thì vô cùng hoảng sợ, nghe Liễu Chân Nhã nói sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, mẹ Triển mang theo vẻ mặt tươi cười đi làm bữa sáng. Trước kia ban ngày Triển Phi đều phải đến cơ quan, trong nhà chỉ còn lại một mình bà, nay có Liễu Chân Nhã đến ở, ban ngày cũng có người cùng bà trò chuyện. “Liễu nha đầu cô lấy được chứng cứ phạm tội của Trang Đông Hâm nhanh vậy sao?” Thấy Liễu Chân Nhã, Triển Quốc Quân cũng giật mình, nhớ đến Liễu Chân Nhã nhìn thấy mình cũng bà xã ngủ cùng nhau, nên vẻ mặt già nua của ông không khỏi ửng hồng lên. “Không có, không lập được hiệp nghị với Trang Nhĩ Ngôn, nên công cốc trở về.” Thấy Triển Quốc Quân thẹn thùng hai má ửng hồng như cô gái, Liễu Chân Nhã không nhịn được cười trộm: “Chú à, chú với dì Triển tình cảm tốt thật đó nha.” Nghĩ đến mình và mẹ Triển vốn là vợ chồng với nhau, Triển Quốc Quân không khỏi ưỡn ngực nói: “Đương nhiên rồi, tôi với bà xã của tôi lấy nhau 30 năm mà chưa hề giận hờn hay cãi vả gì đâu đó.” “Chú ơi, buổi tối chú đi vào giấc mơ của dì đúng không? Chú với dì hai người cảnh xuân đầy mặt, nhìn qua như trẻ hơn mười tuổi luôn đó nha.” Liễu Chân Nhã cười hì hì trêu chọc. “Khụ…….” Nét mặt già nua của Triển Quốc Quân lại tiếp tục ửng hồng. “Mấy hôm trước, Phi nhi đi làm, một mình bà ấy ở nhà không biết sao lại khóc lên, tôi chỉ là một con ma không có cách nào an ủi bà ấy được….Sau đó thấy bà ấy khóc rồi ngủ mất, đột nhiên tôi phát hiện mình có thể đi vào giấc mơ của bà ấy….” Tuy cũng rất mừng vì chú Triển và dì có thể gặp nhau trong mơ, nhưng Liễu Chân Nhã đã từng nghe Tiểu Mật nói qua: “Người và ma cuối cùng vẫn không cùng đường”, Liễu Chân Nhã không thể không tát một gáo nước lạnh, “Chú à, sau này chú ít vào giấc mơ của dì một chút, ma dựa vào việc hút dương khí của con người, linh khí của trời đất để tồn tại, con sợ chú ở cùng với dì lâu ngày sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể của dì ấy. Dù sao đi nữa thì dì cũng rất yêu chú, có thể gặp lại chú trong mơ, chắc chắn dì sẽ chìm đắm trong giấc mơ đó, không chừng một ngày nào đó dì sẽ ngủ say không bao giờ tỉnh lại.” Vẻ mặt Triển Quốc Quân đang căng tràn sắc xuân bỗng chốc trở nên tái nhợt, ông khẩn trương hỏi Liễu Chân Nhã: “Tôi sẽ gây hại đến bà xã của tôi thật sao?” “Con cũng không chắc nữa.” Liễu Chân Nhã nhìn Triển Quốc Quân đang khẩn trương chậm rãi trả lời: “Con chỉ có thể khẳng định là người và ma tuyệt đối không thể bên nhau lâu dài được.” Triển Quốc Quân lập tức cảm thấy mất mác, “Tôi còn đang nghĩ sẽ đợi bà ấy cùng nhau đi xuống hoàng tuyền nữa kìa.” Liễu Chân Nhã khe khẽ thở dài, không biết khuyên ông thế nào để ông có thể rời dì mà đi trước nữa. Ăn điểm tâm xong, Triển Phi đi làm, mẹ Triển đi siêu thị mua đồ ăn, Triển Quốc Quân cũng đi theo, Liễu Chân Nhã thừa dịp không ai ở nhà đi vào Noãn Viên. “Mẹ!” Thấy Liễu Chân Nhã, hai mắt Noãn Noãn và Giang Thành đều sáng lên, sau đó một trước một sau chạy đến ôm cô, mấy bạn thú cưng Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái, cũng chạy lưng ta lưng tưng xung quanh, Thanh Long thì bò trên đầu Giang Thành vươn lưỡi. “Tiểu Nhã, đã lâu không gặp.” Tiểu Mật nở nụ cười sáng chói bay đến cọ cọ Liễu Chân Nhã. Xoa đầu hai tiểu bảo bối, Liễu Chân Nhã cười ha ha nói: “Tiểu Mật này, chị Ngọc, Noãn Noãn, Giang Thành đều vào đây với cô, cô ở đây cũng không buồn chán nữa nhỉ?” Noãn Viên vẫn nơi nơi xanh tươi mơn mởn, chỉ là ở trước ngôi nhà gỗ, có thêm một cái xích đu và hai con ngựa gỗ, chắc là do chị Ngọc và Tiểu Mật chuẩn bị cho Noãn Noãn và Giang Thành chơi. Tiểu Mật gật đầu liên tục: “Ừ, có mọi người ở cùng rất vui vẻ, nhưng mà nếu Tiểu Nhã cũng vào đây nữa thì càng vui hơn.” “Ha ha, sau này có thời gian sẽ vào đây với cô.” “Tôi biết cô vô sự bất đẳng tam bảo điện(*) rồi, từ lúc cô có thể dùng ý nghĩ để lấy đồ vật từ trong Noãn Viên ra, nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ, thì tuyệt nhiên không thấy cô vào Noãn Viên nữa nha.” Tiểu Mật bĩu môi oán giận. (*) Càfé: “Vô sự bất đẳng tam bảo điện”: Thành ngữ – không có việc gì sẽ không đến chùa tam bảo – ý đại khái là có việc mới tìm đến. “Tiểu Mật, Tiểu Nhã chỉ là người bình thường, không giống chúng ta, cô muốn cô ấy đến Noãn Viên thường xuyên là làm hại cô ấy đấy.” Ngọc Tấn Ngâm cầm Tiểu Mật đặt vào lòng bàn tay vừa khuyên giải vừa an ủi. “Chúng ta không cảm thấy được sự khác biệt của Tiểu Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành, nhưng mà với thế giới bên ngoài, ba mẹ con họ thật sự không giống người thường. Trưởng thành xinh đẹp, sức khỏe tốt hơn, quá trình lão hóa lại chậm hơn người khác rất nhiều….Bây giờ người quen biết họ không nhiều lắm, nên vẫn còn chưa nhận ra sự khác biệt của họ, đợi vài năm nữa khi họ quen biết nhiều người hơn, thì chắc chắn chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận thấy sự bất thường mà thôi.” “Vậy….vậy về sau Tiểu Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành sẽ không vào Noãn Viên nữa sao? Nhưng mà chỉ cần vài ngày không gặp thì tôi sẽ rất nhớ bọn họ đó.” Tiểu Mật cuộn thân hình nhỏ nhắn của mình lại thành một cục, nhìn qua vô cùng đáng thương. “Thật xin lỗi, Tiểu Mật, quả thật tôi không phải là một chủ nhân tốt.” Liễu Chân Nhã nhìn về Tiểu Mật xin lỗi: “Noãn Viên là bảo vật thần tiên, chỉ vì tôi nhát gan nên không dám sử dụng nó”, trước kia Phỉ Lam dùng Noãn Viên để cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng, mà cô ngay cả rau quả trong Noãn Viên cũng không dám quang minh chính đại lấy ra ăn, “tôi không muốn bị người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình.” Nếu không phải linh khí trong Noãn Viên có ích cho cơ thể, thì ngay cả Noãn Noãn và Giang Thành cô cũng không để vào Noãn Viên. “Thôi đi, tính cô tôi cũng không phải không biết, cô đó, chỉ muốn làm một giọt nước kiêu ngạo giữa biển khơi mà thôi.” Tiểu Mật nhún vai xòe hai bàn tay ra: “Tôi đã sớm hết hi vọng rồi, Noãn Viên trong tay cô chỉ có thể là một khu vườn nghỉ dưỡng mà thôi.” Liễu Chân Nhã ngượng ngùng cười, từ lần đầu tiên sử dụng đồ vật trong Noãn Viên kiếm tiền mà dẫn đến mất mạng, cô đã không còn ý nghĩ muốn kiếm tiền từ Noãn Viên nữa, hơn nữa bây giờ cô cũng không thiếu tiền, vì vậy Noãn Viên rơi vào tai cô quả thật đúng là đại tài tiểu dụng (Càfé: gần như là không biết sử dụng nhân tài ). “Nói đi, hôm nay tìm tôi có việc gì?” Tiểu Mật khoanh hai tay, ra vẻ già dặn nhìn Liễu Chân Nhã: “Chắc chắn là có liên quan đến ma quỷ gì đó đúng không?” “Qủa thật không hổ là Tiểu Mật biết tuốt mà!” Liễu Chân Nhã bội phục liên tục gật đầu, “Cô cũng biết chú Triển mà đúng không? Tôi muốn hỏi xem có cách nào giúp chú ấy có thể tiếp xúc được với người thường, hoặc ít nhất tiếp xúc với người thường mà không gây nguy hiểm cho người đó.” Tiểu Mật cau mày: “Cái này thì hơi khó đấy, vì ma khi tiếp xúc với người thường sẽ không thể chủ động được mà hút dương khí của người đó, việc này căn bản không thể đơn phương ngăn chặn được.” “Haizzz, tôi thấy chủ Triển và dì Triển không dễ dàng gì nên mới muốn giúp họ một chút mà thôi.”. Nhớ đến chú Triển và dì Triển chỉ có thể gặp nhau trong mơ mà vẻ mặt hai người cũng đã thỏa mãn như vậy, trái ngược hoàn toàn với Trang Đông Hâm và mẹ Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã thở dài, cũng phá lệ mà muốn thành toàn cho bọn họ. Tiểu Mật chau mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu bó tay, “Thật có lỗi, việc này tôi không thể giúp được rồi.” “Haizzz, thôi đi, là tôi yêu cầu quá đáng, vốn tình cảm của chú Triển và dì Triển đã cắt đứt từ 5 năm trước rồi….” “Tiểu Nhã, tôi có biện pháp này có lẽ có thể thử được đấy.” Ngọc Tấn Ngâm đột nhiên lên tiếng: “Mọi người quên mất lý do tại sao tôi có thể trở thành ngọc tinh rồi sao? Tìm một khối học tốt rồi để hồn phách Triển Quốc Quân nhập tạm vào, không chừng có thể giúp ông ấy có thể ở bên cạnh vợ ông đến khi bà ấy qua đời đấy.” Liễu Chân Nhã và Tiểu Mật đồng thanh lên tiếng: “Ông ấy sẽ không trở thành ngọc tinh luôn đấy chứ?” Ngọc Tấn Ngâm buồn cười lắc đầu, nếu không gặp được cơ hội và duyên phận, người bình thường và ma quỷ sao lại có thể trở thành yêu tinh cơ chứ? “Tôi bị giam trong hòn ngọc thạch đó hơn một ngàn năm, nếu không có linh khí nồng đậm của Noãn Viên và một giọt máu của Tiểu Nhã, sao tôi có thể trở thành yêu tinh được chứ?” Liễu Chân Nhã ngẫm lại thấy cũng đúng “Vậy tôi nên tìm giúp chú Triển một miếng ngọc tốt sao?” “Tôi là ngọc tinh thì cô còn phải đi đâu tìm ngọc nữa chứ?” Ngọc Tấn Ngâm mỉm cười lắc đầu, Liễu Chân Nhã quả thật chuyện lớn khôn khéo việc nhỏ hồ đồ mà, “Tôi chỉ cần tùy tiện tách ra một miếng ngọc thì cũng đủ cho ông ấy ở mười hai mươi năm nữa rồi đấy.” Tách một miếng ngọc từ người chị Ngọc sao? Liễu Chân Nhã gật đầu liên tục như trống bỏi: “Nếu vậy chị Ngọc có bị đau không, còn không cứ để em đi Vân Nam mua một miếng ngọc tốt là được rồi.” Ngọc Tấn Ngâm phì cười, nụ cười như trăm hoa cùng nở rộ: “Tiểu Nhã à, cô thật đáng yêu quá đi. Yên tâm đi, tôi không đau đớn gì đâu, tách một miếng ngọc nhỏ sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi cả.” Ngọc Tấn Ngâm xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay cô là một viên ngọc trong suốt khoảng một quả bóng bàn. Liễu Chân Nhã nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện Ngọc Tấn Ngâm có gì khác thường mới yên tâm nhận lấy viên ngọc: “Để lát nữa tôi đem viên ngọc này đưa cho dì Triển, xem chú Triển có vào ở được không.” Đang nói chuyện, thì nghe được một âm thanh du dương, Liễu Chân Nhã sửng sốt sau đó luống cuống tay chân lấy di động ra, trong Noãn Viên cũng có thể nghe di động được sao! Nhấc máy, là Triển Phi, từ giọng nói anh ta vang ra có vẻ như đang rất kích động, “Liễu Chân Nhã, ở cục chúng tôi vừa nhận được điện thoại báo án của Trang Đông Hâm, két bảo hiểm nhà ông ta hôm qua mới bị người khiêng, mất rất nhiều tiền bạc và châu báu, quan trọng nhất là sổ sách công ty nằm trong két bảo hiểm đó cũng bị túm đi luôn rồi.” “Ha ha, chắc chắn là do Trang Nhĩ Ngôn làm đó.” Liễu Chân Nhã cười ha ha, tuy rằng bực bội Trang Nhĩ Ngôn tính tình thay đổi thất thường, nhưng không thể không nói cậu ấy xuất chiêu này quả thật là chó ngáp phải ruồi, ít nhất có thể giúp Triển Phi quang minh chính đại tham gia vào vụ án này. “Chờ tối về tôi bàn tiếp với cô, bây giờ tôi phải đến hiện trường vụ án cái đã.” Gác điện thoại, Liễu Chân Nhã vô cùng vui vẻ, nói thầm, chỉ cần Triển Phi có thể tham gia vào vụ án này, tin rằng không bao lâu nữa cô, Noãn Noãn và Giang Thành có thể về nhà rồi. “Mẹ có chuyện gì vui sao?” Noãn Noãn ngẩng đầu lên cười cười hỏi Liễu Chân Nhã: “Là vì chú Trang không phải đồng vu quy tận với Trang đại phôi đản sao ạ?” “Hứ, ai quản cậu ta làm gì chứ!” Liễu Chân Nhã bĩu môi, hứ một tiếng, sau đó quay đầu nói: “Mẹ vui vẻ vì chúng ta sắp được về nhà, nếu con không nhắc đến hai chữ “chú Trang” mẹ cũng quên mất cậu ta rồi ấy chứ.” “Chú ấy làm gì mất lòng mẹ sao ạ?” Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã cọ cọ: “Để con đi trả thù cho mẹ nhé!” “Không nhắc đến cậu ta nữa, nhắc đến lại mất hứng.” Liễu Chân Nhã vô cùng hào hứng nói với mọi người: “Trong Noãn Viên có thể thu được sóng điện thoại, vậy những thiết bị khác chắc cũng sử dụng được, để lát nữa mẹ mang máy tính vào cho tụi con, như vậy tụi con cũng sẽ đỡ buồn chán hơn.” “Hay quá đi!” Noãn Noãn và Giang Thành đồng loạt hoan hô, có máy tính có thể chơi game, xem phim hoặc xem hoạt hình, có nó thì hai đứa nhóc này có thể ở bao lâu trong Noãn Viên cũng được. Liễu Chân Nhã hứng chí bừng bừng ra khỏi Noãn Viên, nói thầm trong lòng, Trang Nhĩ Ngôn chết bầm, không cần cậu giúp đỡ đâu nhé, chị đây vẫn có thể nhanh chóng túm Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh đưa vào trong ngục, để họ vĩnh viễn không thể đến làm phiền Noãn Noãn, Giang Thành và chị đây nữa đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]