Vất vả tiễn chân mấy anh cảnh sát cho rằng cô bị ba mẹ ngược đãi mà tự sát lại còn muốn giúp cô kiện Ba Liễu và Mẹ Liễu, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi toát ra trên trán, nếu không có trí nhớ của Liễu Chân Nhã, chắc bây giờ cô như kẻ điên bị cảnh sát áp giải về đồn rồi. Nói đến cái ông cảnh sát tên Triển Phi kia, ánh mắt anh ta thật dọa người, bị anh ta nhìn một cái thật tình chỉ hận là không thể đem mười tám đời tổ tông khai ra cho anh ta thôi.
Sau khi ngồi bình tĩnh lại, Liễu Chân Nhã mới chậm rãi đi dạo quanh biệt thự, để cho trí nhớ cùng cảnh vật trước mắt hoàn toàn hòa hợp. Căn biệt thự này rất lớn, phòng khách gần trăm m2, cả tầng trệt và trên lầu gần mười phòng…nhà ở lớn như vậy, nếu nhìn qua, Liễu Kiến Thành cũng không quá bạc đãi Liễu Chân Nhã.
Nhưng mà xem kỹ lần nữa sẽ thấy được Liễu Kiến Thành rõ ràng không cần đứa con gái này, bởi vì ngoài căn biệt thự, đồ đạc trang hoàng trong nhà hoàn toàn không có thứ gì, đồ điện trong các phòng cũng không có, phòng bếp chỉ có thể dùng từ “sạch sẽ, trống trải” để hình dung thôi, ngay cả phòng ngủ của Liễu Chân Nhã cũng chỉ có cái giường, một cái bàn trang điểm, một cái gương với mấy lọ xà phòng và kem dưỡng da.
Từ khi được Liễu Kiến Thành vứt cho cái biệt thự này, Liễu Chân Nhã một tháng cũng chỉ về đây vài ngày để ngủ hoặc để khóc lớn một lúc, phần lớn thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hon/1407352/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.