Một tháng sau, đó là khoảng thời gian không quá dài cũng không hẳn là ngắn, nhưng vẫn đủ khiến những kẻ phạm sai lầm trải qua từng chuỗi giây phút thống khổ.
Nam Sơn Nhật vẫn bị giam cầm trong ngục tối, Hồ Điệp Loan ngược xuôi khắp nơi chạy án cho con, mãi vẫn không giải quyết được gì. Làm ác thì gánh nghiệp, chỉ mỗi Từ Giao Giao là không biết đã phải trả giá gì chưa…
Còn những người thiện lương, chắc chắn sẽ có được hạnh phúc.
“Mẹ yêu ơi, sáng nay nhà mình ăn gì thế ạ?”
Còn chưa thấy bóng dáng đâu, chứ âm giọng lảnh lót của Vân Hạ thì bà Kiều đã nghe thấy từ tận đằng xa, và chỉ cần vừa nhìn thấy cô là bà lập tức chào đón bằng một nụ cười dịu dàng.
“Mẹ nấu súp bong bóng cá đường cho hai đứa tẩm bổ đây. Con qua ghế ngồi đi, để mẹ mang ra.”
“Dạ thôi ạ, để con pha cà phê cho anh Thần, rồi sang phụ mẹ.”
Vân Hạ miệng nói, thân thì vận động sang khu vực pha chế, tận tay pha cà phê cho người đàn ông của mình.
Lúc này, Nam Bách Thần cũng đã có mặt. Nhưng anh không đến phụ mẹ, mà sang phụ vợ, trong khi cô pha có mỗi tách cà phê, còn mẹ anh phải tất bật chuẩn bị điểm tâm cả buổi sáng.
“Anh này, sao không qua phụ mẹ?”
“Mẹ xong rồi, không cần phụ. Nào, hai đứa qua đây ngồi vào bàn ăn đi.”
Chẳng ai thương con bằng mẹ, mà chắc cũng chả ai thương con dâu được như Đại phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hon-trao-phan/3546389/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.