“Bách Thần, con giải thích thế nào về chuyện vợ con đã làm với cháu nội của ba đây?”
Sau hai ngày xảy ra chuyện lớn, người Nam gia lại họp mặt nhau trong phòng riêng để giải quyết vấn đề của Vân Hạ và Từ Giao Giao. Người được đặt câu hỏi đầu tiên là Nam Bách Thần và anh vẫn trong tâm thế bình tĩnh khi trả lời.
“Con đã kiểm tra lại camera trong nhà và thật trùng hợp khi mọi thứ đều bị lỗi đúng lúc cần tìm hiểu sự thật. Và tất nhiên con sẽ tin vợ con vô tội.”
“Vô tội? Nói như cậu chẳng lẽ con dâu tôi tự hại chết con của nó, rồi vu oan cho vợ cậu?” Hồ Điệp Loan bất mãn cất giọng.
Nghe xong, Nam Bách Thần cũng chỉ cười khẩy:
“Để đạt được mục đích, ai biết được lòng người sâu hiểm ra sao.”
“Nam Bách Thần, anh có thể tin người phụ nữ của anh một cách tuyệt đối, nhưng mà mọi người sẽ không tin, khi mà có người đã chính mắt nhìn thấy La Vân Hà bỏ thuốc vào ly sữa của Giao Giao. Nói không chừng là do hai người lo sợ khi con tôi sinh ra sẽ giành được quyền thừa kế nên mới nhẫn tâm diệt trừ hậu hoạn trước. Các người khiến tôi mất con, lần này tôi nhất định không buông tha.”
Hiếm khi Nam Sơn Nhật lên tiếng bảo vệ Từ Giao Giao, nhưng cũng chỉ khiến anh cảm thấy nực cười.
“Có người nhìn thấy vợ tôi bỏ thuốc vào ly sữa của Từ Giao Giao?”
“Phải, chính hầu gái Ngọc Hoa đã nhìn thấy. Nếu cậu không tin, tôi sẽ gọi nó vào đối chất cho cậu rõ.
Ngọc Hoa đâu, vào đây bà bảo.”
Sau chất giọng cao ngạo của Hồ Điệp Loan, nữ người làm được gọi liền tức tốc chạy vào, thành khẩn cúi đầu chờ được hỏi.
“Nói đi, có phải buổi sáng cách hai hôm, chính mắt mày nhìn thấy Đại thiếu phu nhân bỏ thứ gì đó vào ly sữa của Nhị thiếu phu nhân không? Mày mà nói sai nửa lời, bà cắt lưỡi mày.”
“Dạ… Dạ đúng vậy. Sáng hôm đó con thấy Đại thiếu phu nhân có bỏ gì đó vào ly sữa của Nhị thiếu phu nhân, nhưng không rõ đó là thứ gì.”
Trước lời khẳng định của nữ người làm, Vân Hạ vẫn chỉ im lặng và khẽ nhếch nhẹ khoé môi cười nhạt.
“Bách Thần, con còn gì để biện minh thay cho người phụ nữ dã tâm đó không?” Nam lão gia đanh giọng.
Chuyện đã đến nước này, mọi thứ đều bất lợi với Vân Hạ và họ cũng chẳng có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội, thì chỉ còn cách chấp nhận mọi sự an bài.
“Ba cứ nói đi, muốn con phải làm gì?”
“Ly hôn, tránh xa người phụ nữ tâm địa xấu xa này, kẻo có ngày nó quay sang hãm hại Nam gia ta, ảnh hưởng đến tiếng tăm gia tộc.”
“Nếu con nói con không làm được thì sao?” Nam Bách Thần cứng rắn đáp trả.
“Vậy thì đừng làm người Nam gia nữa.”
Nam Thiệu Dương thoáng tức giận khi nhận được câu hỏi của anh và bầu không khí cũng được đẩy lên cực điểm.
“Được thôi. Con có thể không cần hào môn danh lợi, từ bỏ tất cả trừ việc bỏ vợ. Ngay trong hôm nay, con sẽ đưa hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời con rời khỏi đây, ba sẽ không cần phải chờ lâu đâu.”
Nói rồi, Nam Bách Thần liền một tay nắm tay vợ, một tay nắm tay mẹ, cùng đưa họ rời đi trước sự tức giận của Nam lão gia.
“Thái Kiều, hai mẹ con bà mà bước chân ra khỏi Nam gia thì đừng hòng được quay trở lại đây.”
Nhận được lời cảnh cáo của người đàn ông quyền lực ấy, Đại phu nhân có nán lại một chút, nhưng dừng lại để nói:
“Ông không biết tôi đã sớm muốn rời khỏi đây từ lúc nào đâu, nên không cần phải hăm dọa.”
“Bà…”
Đến cuối cùng, ông ấy cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn vợ mình dắt con trai lẫn con dâu dứt khoát bước đi. Ngay lúc này, chỉ có mẹ con Hồ Điệp Loan là âm thầm đắc ý nhất.
…----------------…
Rời khỏi Nam gia, nơi một nhà ba người Nam Bách Thần đến là căn biệt thự riêng của anh. Ở đây sớm đã đầy đủ tiện nghi mọi thứ, sân vườn thoáng đãng, cây xanh bóng mát, giờ dọn vào ở nữa là thành một gia đình riêng tư, hạnh phúc.
“Mẹ thấy không khí ở đây thế nào?” Nam Bách Thần vui vẻ khuấy động bầu không khí giữa ba người.
“Bình yên và mát mẻ, mẹ thích lắm. Còn tiểu Hà thì sao, con có thấy chỗ nào không thoải mái hay không vừa ý thì nói, để tiểu Thần chỉnh sửa lại.”
“Dạ không đâu mẹ, không gian như này đã thoải mái lắm rồi, con chỉ sợ mẹ đi theo tụi con sẽ cực khổ thôi.” Vân Hạ áy náy thấy rõ.
Và thế là bà Kiều liền nắm tay cô, rồi ôn nhu nói:
“Những gì mẹ nói với Nam lão gia trước khi rời đi, đều là lời thật lòng. Mẹ luôn muốn được ở cùng các con, để chăm sóc, bảo ban, nên con đừng nghĩ ngợi gì nhiều ha!”
“Vâng! Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con.”
“Nha đầu ngốc, chúng ta đều là người một nhà thì phải tin tưởng nhau chứ. Thôi, không bàn về chủ đề này nữa, hai đứa mau lên phòng tắm rửa đi, để mẹ vào bếp xem có gì nấu cơm tối được không.”
“Không cần nấu đâu mẹ, lát nữa con đưa hai người ra nhà hàng ăn mừng.”
“Ăn mừng cái gì chứ?”
Phu nhân hơi cau mày khi nghe anh nói xong và Vân Hạ cũng ký khỏi ngạc nhiên:
“Vừa bị đuổi ra khỏi nhà đấy anh, anh ăn mừng chuyện gì?”
“Ăn mừng cho anh buông bỏ chấp niệm thành công.”
Chấp niệm ư? Rốt cuộc có còn uẩn khúc gì đằng sau sự việc này không? Liệu ván cờ này đã đến hồi kết?
*Cùng theo dõi những diễn biến bất ngờ phía sau với Y nha mọi người! *
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]