Hôm nay, tôi và bố mẹ qua nhà hàng xóm để ăn mừng nhà mới. Nhưng nhìn qua, tôi thấy rõ là hai người không muốn đi cho lắm đành lôi đôi chân mập mạp chạy lon ton đến bên cạnh mẹ. Đôi môi nhỏ chu lên, tỏ vẻ dễ thương nói:"Mẹ, mẹ không muốn đi thì Hân Hân sẽ đi cùng mẹ nhẹ"
Mẹ dịu dàng nắm lấy tay tôi, một bàn tay khác cầm lược chải tóc tôi một cách tỉ mỉ nhất. Đôi môi mỉm cười giải thích: "Không phải là mẹ không muốn đi, chỉ là hôm nay bố mẹ có chút việc bận nên không thể đi được"
Tôi gật gù xem như đã hiểu. Độ mắt to tròn mở ra thật lớn, nhanh chân năm tay tay mẹ đung đưa: "Bố mẹ đi đâu hả? Dẫn Hân Hân theo với được không?"
"Hân Hân phải ngoan ngoãn ở nhà, bố mẹ về rồi sẽ mua búp bê cho Hân Hân chơi nhé"
Tôi vui mừng, bàn tay nhỏ nhỏ cầm lấy mái tóc rồi nhảy trên mặt đất. Cười tươi đến nỗi đôi mắt híp lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ:"Hay quá, hay quá, lại có đồ chơi rồi"
"Con cũng đừng ở nhà nhiều quá. Ra nhoài tìm bạn bè chơi có lẽ vẫn tốt hơn"
"Nhưng...nhưng mà...Hân Hân không có ai chơi, Hân Hân không thích chơi với Triệu Mẫn, anh Nhật Minh thì đi rồi" tôi cúi đầu nói lí nhí. Khuôn mặt rất đáng thương, ngoài những đồ chơi kia ra tôi thật sự không biết chơi với ai nữa. Mỗi lần Triệu Mẫn qua đây đều dành hết nụ cười của bố mẹ. Tôi lại không biết làm bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hoa-tan-nguoi-moi-den/2446323/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.