Tôi không biết mở lời với hắn thế nào, cũng không biết là phải nói với hắn ra sao, chỉ có thể nén đi nước mắt. Hít một hơi rồi đánh trống lảng:"Đừng kể nữa, anh cũng mệt rồi, dậy ăn cháo nhé"
Hắn lắc đầu tỏ ý không muốn ăn. Nhưng tôi không thể nhìn hắn như vậy. Đỡ hắn qua một bên rồi với lấy tô cháo đã chuẩn bị sẵn trên bàn, múc từng thìa, thôi thật khẽ rồi đưa đến môi hắn. Hắn rất phối hợp mở miệng để tôi đút cho hắn ăn, từng thìa, từng thìa như vậy.
Tôi biết hắn rất khó khăn khi nuốt trôi những thìa cháo mà tôi múc. Nhưng cũng không thể siêu lòng mà bỏ mặc hắn nhịn đói. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn tôi khi tôi đút xong.
"Sao thế?"
"Hôm nay em rất khác"
Tôi cười cho có lệ:" Khác sao? Tôi thấy anh cũng rất khác thường ngày, hay là tôi lây bệnh của anh rồi nhỉ?"
Tôi nói nửa đùa nửa trêu. Hắn mở miệng nói "ngu ngốc".
Tôi thở dài một hơi, đúng vậy. Trong lòng hắn tôi vẫn luôn là đứa ngu ngốc chỉ biết khóc nhè và làm việc theo bản tính. Chỉ có điều lần này lại không phải như vậy.
Từ trên giường bước xuống nhìn hắn hồi lâu rồi cúi đầu:"Việc công ty anh tính làm như thế nào?"
"Không phải em để Chu Gia Hân làm sao? Hắn tự biết cách làm của mình"
Tôi trố mắt ngạc nhiên nói:"Là anh giao công ty cho hắn"
Trời đât, giao công ty của mình cho con trai của đối thủ. Chuyện này chắc cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hoa-tan-nguoi-moi-den/2446308/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.