Sáng sớm hôm sau đúng như thường lệ hắn lại đến. Hắn nói vì đây là ngày điều trị đầu tiên nên có chút đau đớn. Tôi cũng đồng ý, miễn sao tóc không rụng da không bạc như trên tivi người ta thường nói là được rồi.
Người ta cho tôi ăn sáng đầy đủ rồi đưa tôi vào phòng phẫu thuật. Không khí nơi đây rất ngột ngạt làm tôi run rẩy.
Người ta vào phòng phẫu thuật sẽ có người ở ngoài nhìn vào, không khóc sướt mướt thì cũng chúc bình ban. Tôi nhìn ra cánh cửa kia, không có một ai.
Hít một hơi thật sâu nhìn nơi đây, Thẩm Nhật Minh đi vào nói:“ Đừng sợ, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại là được”
Tôi nghe theo, cũng đành nhắm mắt lại không tò mò nữa. không nói một hai lời Thẩm Nhật Minh cầm cây kéo đâm thẳng vào da bụng tôi, tôi đau đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa ngất đi. Mẹ nó, hắn cư nhiên quên tiêm thuốc tê.
Nằm trong phòng bệnh tôi kiên quyết không cho hắn phẫu thuật lần nào nữa. Phẫu thuật mà đem tôi đặt lên bàn mổ như mổ heo, có ai chịu được cơ chứ. Một người chuyên khoa thiếu kiến thức, lại lủng củng vụng về sao lại làm bác sĩ được. Chẳng lẽ hắn lấy nhan sắc chữa bệnh cho họ à!
Ôm cái bụng đau đớn đi từng bước vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Thẩm Nhật Minh đến thật nhanh để đỡ tay tôi làm giảm cơn đau, tôi liếc khuôn mặt của hắn một cái rồi hất tay ra, lạnh lùng nói:“Tôi còn tự đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hoa-tan-nguoi-moi-den/122568/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.