Tôi đi rất nhanh, cũng không quên chào hỏi qua dì Huệ và chị Huyền và gửi lời hỏi thăm cô chú Vũ. Tôi ra gara của Hàn Lâm Viên đợi, tôi biết Bảo nhất định sẽ đuổi theo, quả nhiên hắn chưa đầy mười phút đã xuất hiện trước mắt tôi. Hắn nhìn tôi, ánh mắt có chút kinh ngạc khó che giấu:
- Em chưa đi à?_Tôi khẽ cười, nhướn mày đáp- Sao nào? Đưa em đến đây định quỵt nợ không muốn đưa em về à? Em còn chưa đi thăm Thùy Dương mà.
- Được rồi, lên xe đi!_Thiên Bảo mở cửa cho tôi, rồi hắn mới ngồi vào. Trên đường đi, mặc dù chúng tôi đều muốn trầm mặc, nhưng không khí trong xe cũng không còn đè nén nữa. Chợt Bảo lên tiếng:
- Em cam lòng tặng không Khoa cho Thiên Vy thế sao?_Bảo bây giờ cũng không còn ấu trĩ như ngày xưa nữa, có xưng tên đàng hoàng với Khoa. Tôi quay ra, ngây ngô hỏi:
- Thứ đồ mình không cần nữa, cho người khác thì gọi gì là tặng không? Đừng nói khó nghe thế, em đang tác thành cho họ mà.
- Tình cảm của em có thể thay đổi nhanh thế sao?
- Trước đó em giữ mối quan hệ với anh ta chẳng qua chỉ vì muốn chống đối thôi. Em cứ nghĩ đó thực chất là tình cảm, nhưng sau này ngẫm lại với phát hiện, đó chỉ là phút bồng bột thôi. Nếu chia tay mà cả hai đều vui thì tại sao lại phải dằn vặt nhau._Tôi giải thích rõ ràng.
- Một năm qua, em đã trải qua những gì vậy?_Bảo chợt thay đổi chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hanh-phuc-quay-ve/2415708/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.