Tô Thiệu dẫn theo Tô Thống đi xuống đình viện phủ tướng quân, nói nói cười cười chẳng còn bận tâm tới bất cứ ai xung quanh:
"Con trai, ta đưa con đến từ đường thắp nhang bái lạy, tạ ơn các trưởng bối đã khuất phù hộ con bình an trở về."
Y ngắm một vòng cảnh vật trong phủ, cách xa tám năm mọi thứ dường như không thay đổi quá nhiều. Cây Bạch Quả rợp sắc vàng hoe trước gió, tán xòe rộng che nửa mái hiên viện phía tây.
"Thuở nhỏ phụ thân vẫn thường dạy con luyện thể lực, cách cầm kiếm, bắn cung dưới gốc cây đó." Y chỉ về hướng Bạch Quả, nhớ lại.
"Khi ấy con là đứa nhóc cao bằng này."
Ông độ chừng dang tay ngang thắt lưng:
"Mặc dù sức khỏe bẩm sinh yếu ớt nhưng con rất kiên trì, chưa bao giờ khiến ta thất vọng."
Tô Thiệu hiện lên nụ cười thật tươi, phảng phất niềm tự hào nho nhỏ.
"Lão gia, phu nhân." Dọc đường các nô tỳ cung kính hành lễ. Trông thấy hai vị khách lạ lại nghe từ miệng Tô Thiệu thốt ra những lời thân thiết, bọn họ có lén ngước nhìn chứ không dám tò mò quá mức.
Nhu Nương ma ma bồi giá của Lại Như Hương nghiêm khắc chỉnh đốn:
"Các ngươi lo làm việc của mình đi."
Lại Như Hương hỏi bà ta:
"Uyển Thư nó thế nào rồi?"
"Hồi phu nhân."
Nhu Nương kính cẩn:
"Nô tỳ sai người mời đại phu đến bắt mạch, ông ấy nói tiểu thư chỉ là bệnh cũ tái phát, không quá nghiêm trọng. Nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651787/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.