Trông em hôm nay rất gọn gàng, không những thế lại còn vô cùng đáng yêu, khiến anh…muốn hôn.
Nguyên Nghị nhìn thấy vẻ mặt của La Xán Xán, tâm trạng của anh dường như rất tốt. Anh cong khóe môi, chậm rãi nói: “Sau này, ngày nào anh cũng sẽ làm ấm tay em như vậy.”
Khuôn mặt của La Xán Xán nóng bừng. Tay cô vẫn nằm gọn trong tay anh, cảm nhận được sự ấm áp bao quanh và cái hôn khiến nhịp tim cô đập nhanh. Nguyên Nghị siết chặt tay cô lần nữa rồi mới chịu buông ra.
Trong lúc anh lái xe thì La Xán Xán nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những giọt mưa đang rơi bên ngoài và nhớ lại nụ hôn vừa nãy. Tuy chỉ là nhớ lại thôi nhưng vẫn khiến cho mặt cô nóng lên.
“Em sao thế?” Nguyên Nghị quay đầu nhìn cô, không nhịn được cười.
La Xán Xán nghe tiếng anh hỏi thì quay đầu sang nhìn. Bàn tay đang ôm lấy lấy mặt lật đật buông xuống, phủ nhận: “Em, đâu có sao đâu.”
“Nhìn em cứ như…” Nguyên Nghị nói được nửa câu thì đã bị cô luống cuống ngắt lời.
La Xán Xán khẩn trương hỏi: “Em thế nào?”
Nguyên Nghị không nói, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười.
La Xán Xán đoán anh đang cười vì mình đỏ mặt. Cảm giác khó chịu vì không thể che giấu được sự xấu hổ trước mặt anh. Nhớ lại lúc ở độ tuổi mười chín, mình cũng đã từng xấu hổ khi gặp anh lần đầu tiên.
La Xán Xán đang chán nản thì Nguyên Nghị lái xe sang bên đường và dừng lại. Bánh xe ngừng quay, nước trên mặt đất văng lên rồi rất nhanh rơi xuống. La Xán Xán nghe thấy tiếng phanh xe, lấy lại tinh thần. Cô nhìn Nguyên Nghị, ngạc nhiên hỏi: “Nguyên Nghị, sao anh dừng lại vậy ?”
Nguyên Nghị tháo dây an toàn cho mình, sau đó cũng nghiêng người tháo dây an toàn cho cô. La Xán Xán khó hiểu nhìn anh, đồng thời cảm nhận hơi thở của anh càng lúc càng gần khiến tim cô đập nhanh hơn, đặc biệt là khi mặt anh đến trước mặt cô, nhìn cô rồi nở nụ cười. La Xán Xán hạ mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Nguyên Nghị đưa tay nâng cằm cô gái mình yêu, sâu trong ánh mắt ấy chứa đầy ý cười: “Trông em hôm nay rất gọn gàng, không những thế lại còn vô cùng đáng yêu, khiến anh…muốn hôn.”
Nghe xong câu anh nói, trái tim của La Xán Xán đập loạn xạ đến mức muốn nhảy hẳn cả ra ngoài. Cô vô thức mím môi dưới. Đột nhiên, trên môi cảm nhận được một cái chạm nhẹ. Thôi rồi, giây phút này đầu cô như muốn nổ tung, cơ thể bị người kia siết chặt, không thể di chuyển.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi và gió vẫn thổi, hàng loạt những chiếc xe chạy vượt qua. Ấy thế mà trong xe lại yên tĩnh đến lạ thường. Hai đôi môi vẫn áp vào nhau, thời gian dường như trở nên chậm lại. Sau đó, cô cảm giác anh đang mở môi ra, ngậm lấy môi cô. Và rồi anh bắt đầu hôn sâu hơn. La Xán Xán nhắm mắt lại.
Mưa bên ngoài càng lúc càng trở nên nặng hơn, kính chắn gió phía trước của ô tô cũng vì thế mà dính đầy những hạt mưa, cần gạt nước không ngừng chuyển động, những chiếc ô tô chạy ngang qua mạnh đến mức làm văng nước lên cao. Dù ngoài kia có như thế nào cũng không có thể ngăn cản được cả hai người.
La Xán Xán bị hôn đến không thở nổi. Cuối cùng Nguyên Nghị cũng chịu dừng. Tay của Nguyên Nghị vẫn đang giữ cằm cô. Anh nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ trước mặt mình, gương mặt đã đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền, không ngừng thở hổn hển, khóe miệng cong lên. Anh nhìn cô một lúc rồi khẽ nói: “Xán Xán, em có thể mở mắt ra.”
La Xán Xán từ từ mở mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Nghị. Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định, cô cố gắng bình tĩnh lại.
“Anh lái xe đây.” Nguyên Nghị cười rồi nói.
La Xán Xán gật đầu: “Dạ.”
Tay rời khỏi cằm cô, rồi với sang cài lại dây an toàn cho cô và mình, sau đó lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi La Xán Xán bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn phía trước, cô nói: “Trời đang mưa rất to.”
“Ừ, nếu chúng ta không đi bây giờ thì có thể sẽ không đi tiếp được nữa.” Nguyên Nghị nói.
La Xán Xán mỉm cười. Cô với tay lấy điện thoại di động, điện thoại lúc nãy bị tắt nguồn giờ đã hoạt động bình thường.
Nguyên Nghị đưa La Xán Xán về đến nhà, để cô nghỉ ngơi. Lúc rời đi, anh tính toán thời gian nhắn tin nhắc nhở cô đi ngủ. Đến khi La Xán Xán chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn.
Mỗi năm, bộ phận tiếp viên của Trường Cát đều được phát đồng phục mới. Lãnh đạo của công ty nói là vì hình ảnh của Trường Cát, tiếp viên hàng không không thể mặc đồng phục màu trắng. Trong khoảng thời gian này, mỗi tiếp viên đều phải dành một ít thời gian đến công ty để nhận đồng phục.
La Xán Xán, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di đều đang trong thời gian nghỉ ngơi, nên khi đến công ty lấy đồng phục thì lại vô tình không hẹn mà gặp. Dương Hồng Quyên cầm bộ đồng phục mới dành cho tiếp viên khoang phổ thông thì lại tức tối chửi Viên Phi. Nếu không phải vì anh ta thì có thể cô đã nhận đồng phục của tiếp viên khoang hạng nhất như La Xán Xán rồi.
“Đẹp quá.” Chu Thiến Di nhìn đồng phục của La Xán Xán, không ngừng xuýt xoa.
La Xán Xán cười: “Cô làm việc chăm chỉ như vậy, nhất định sẽ sớm mặc được bộ này thôi.”
Đôi mắt của Chu Thiến Di tràn đầy vẻ khao khát.
Khi cả ba nhận đồng phục xong xuôi, vừa đi được hai bước thì La Xán Xán nghe thấy dường như có tiếng ai đó đang gọi tên mình. Cô quay lại, thì ra là trưởng phòng bộ phận tiếp viên hàng không.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là La Xán Xán, ngoài ra loại còn là tiếp viên hàng không khoang hạng nhất.” Trưởng phòng đi đến, cười nói.
La Xán Xán cười: “Đúng vậy, trưởng phòng Chu.”
“Vừa đúng lúc, đi cùng tôi một chuyến.” Trưởng phòng nói.
La Xán Xán gật đầu “dạ” rồi đầu nháy mắt với Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di, ý bảo họ đi trước. Sau đó quay lại đi theo trưởng phòng Chu. Trưởng phòng Chu bước vào thang máy, cô cũng bước vào theo.
“Trưởng phòng Chu, chúng ta đi đâu vậy?” La Xán Xán hỏi.
Trưởng phòng Chu nói: “Đi thử đồng phục cho quản lý Cố xem.”
Bây giờ La Xán Xán mới để ý trên tay trưởng phòng Chu có một chiếc túi lớn. Cô không ngờ trưởng phòng Chu đưa cô đến gặp Cố Tử Hàng. Cô ngạc nhiên: “Thử đồng phục?” Nhưng tại sao lại phải thử cho Cố Tử Hàng xem?
Trưởng phòng Chu gật đầu: “Tôi và giám đốc Cố đề xuất thiết kế lại đồng phục cho tiếp viên hàng không khoang hạng nhất. Bây giờ thiết kế của đồng phục mới đã có. Cô có thể thử và so sánh sự khác nhau giữa đồng phục mới và cũ. Nếu tốt thì chúng tôi sẽ cho nhà máy sản xuất luôn. “
La Xán Xán đã hiểu, nhưng vẫn thắc mắc: “Trước đây chưa có ai thử đồng phục mới được thiết kế sao?”
Trưởng phòng Chu nói: “Ừ.” Trên thực tế, đồng phục mới được thiết kế bởi em họ của trưởng phòng Chu. Cô ấy muốn thuyết phục Cố Tử Hàng, hy vọng anh quyết định sử dụng đồng phục do em họ của cô thiết kế. Trước kia, chưa từng có tiếp viên nào của Trường Cát thử đồng phục mới cả.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, La Xán Xán đi theo trưởng phòng Chu ra khỏi thang máy, đến thẳng văn phòng của Cố Tử Hàng.
Trưởng phòng Chu gõ cửa. Cố Tử Hàng đang xem văn kiện, không ngẩng đầu lên nói “vào đi.”
Trưởng phòng Chu đi vào, cười nói: “Giám đốc Cố, tôi đã gọi một tiếp viên hàng không để cho cô ấy thử thiết kế mới.”
Trưởng phòng Chu nói xong, quay đầu lại nhìn La Xán Xán.
Cố Tử Hàng ngẩng đầu, đúng lúc thấy La Xán Xán đi ra từ phía sau trưởng phòng Chu. Anh sững người một lúc.
“Giám đốc Cố, cô ấy là tiếp viên hàng không khoang hạng nhất, La Xán Xán. Tôi đưa cô ấy đi thử một chút được không?” Trưởng phòng Chu cười nói.
Cố Tử Hàng lấy lại tinh thần rồi “Ừ” một tiếng, giọng nói lúc giải quyết việc công.
“La Xán Xán, cô vào qua phòng vệ sinh bên kia thay đồ đi.” Trưởng phòng Chu đưa chiếc túi cho La Xán Xán.
La Xán Xán nhận lấy, gật đầu: “Được.” Sau đó hỏi Cố Tử Hàng: “Giám đốc Cố, tôi có thể đặt bộ đồng phục này lên ghế sofa của anh không?”
Cố Tử Hàng gật đầu: “Được.”
La Xán Xán đặt bộ đồng phục vừa nhận lên ghế sofa trong văn phòng của Cố Tử Hàng, và lấy bộ đồ mà trưởng phòng Chu đưa cho cô đi vào nhà vệ sinh bên ngoài.
La Xán Xán vừa rời khỏi thì điện thoại của trưởng phòng Chu chợt vang lên. Cô ấy xin lỗi Cố Tử Hàng và bảo là sẽ ra ngoài để nghe điện thoại một chút. Cố Tử Hàng gật đầu, rồi tiếp tục cúi đầu xem tiếp tài liệu ban nãy.
La Xán Xán thay đồng phục xong, đến gõ cửa văn phòng Cố Tử Hàng. Anh ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên khi thấy La Xán Xán sau đó mới nói: “Vào đi.”
La Xán Xán bước vào, cô thấy chỉ còn mình và Cố Tử Hàng đang ở trong văn phòng, không biết trưởng phòng Chu đã đi đâu. Cố Tử Hàng trong công việc không giống với Cố Tử Hàng ngày thường mà cô biết. Cô có thể cảm nhận được sự uy quyền của một cấp trên. Trước đây, cô không nghĩ anh có dáng vẻ cao ngạo của người có quyền nhưng dường như lúc này, quan điểm đó quá phiến diện.
La Xán Xán quay sang nhìn dáng vẻ đó của Cố Tử Hàng, nói: “Giám đốc Cố, tôi thay xong rồi.”
Cố Tử Hàng “Ừ” một tiếng, nhưng không nhìn cô nữa, tiếp tục xem tài liệu, nói tiếp: “Đợi một chút, trưởng phòng Chu đến rồi chúng ta nói tiếp.”
La Xán Xán gật đầu: “Được.”
La Xán Xán đứng trong văn phòng Cố Tử Hàng một lúc lâu nhưng trưởng phòng Chu cũng chưa quay trở lại.
Cố Tử Hàng thấy cô vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Ngồi xuống đi, đừng đứng.”
La Xán Xán thấy anh cười mới cảm thấy cảm giác uy quyền của cấp trên biến mất. Cô cười: “Ừm.”
Nhưng khi ngồi xuống, cô cảm thấy chiếc váy xẻ tà hơi cao. Cố Tử Hàng nhíu mày.
La Xán Xán cảm giác như ngồi trên đống lửa.
“Cô…”
“Tôi…”
La Xán Xán và Cố Tử Hàng đồng thanh.
“Tôi nên đứng thì hơn.” La Xán Xán mỉm cười hơi lúng túng, nói xong liền đứng dậy.
Môi Cố Tử Hàng hơi giật giật, nói: “Cô có thể thay nó ra.”
La Xán Xán như được ân xá, vội vàng ra ngoài thay đồ.
Cố Tử Hàng thở dài.
Khi chủ nhiệm Chu quay lại, Cố Tử Hàng thẳng thắn nói thiết kế mới không đạt.
La Xán Xán rời công ty, đợi taxi bên đường. Cô đợi rất lâu mà vẫn không có xe.
Đột nhiên có người gọi lớn: “La Xán Xán!”
La Xán Xán quay đầu lại, thấy cửa sổ của một chiếc xe đang hạ xuống. Cố Tử Hàng nhoài đầu ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]